Đàm Xung vừa về đến phòng ký túc, tất cả mọi người lập tức xông lên, vây quanh anh mồm năm miệng mười: “Mau khai thật đi, em gái hôm nay là ai?”
Không ai nhọ như Đàm Xung cả, chỉ dẫn người đi thay đồ thôi cũng dấy lên một hồi hiểu lầm cho đám bạn cùng phòng. Có nên nói cho bọn họ biết “em gái” trong miệng bọn họ thực chất không phải là “em gái” hay không? Nhưng như vậy có lẽ sẽ càng khó giải thích hơn, anh chỉ muốn ăn ngay nói thật, có điều với năng lực nhiều chuyện của đám người này, kiểu gì bọn họ cũng sẽ tra hỏi vì sao Kiều Úy Nhiên lại mặc đồ nữ. Loại chuyện như đồng tính luyến ái này dù sao cũng là chuyện riêng tư của người khác, anh không thể mang ra làm chủ đề bàn tán với bạn cùng phòng được. Nhưng nếu cứ im lặng mãi cũng không thể thoả mãn được lòng hiếu kỳ của bọn họ.
Tống Tuân tóm chặt Đàm Xung, mặt đầy tò mò nói: “Cả tối nay cậu đi cùng em ấy à? Còn vào phòng thay đồ chung với nhau nữa?!?!?! Hỏng rồi, hỏng hẳn rồi, tôi không nhận ra ông bạn Đàm Xung của tôi nữa rồi!”
“Hai người ở bên nhau bao lâu rồi? Có bồ mà giấu anh em là sao hả? Cậu không tin tưởng chúng tôi đến vậy sao?”
Bọn họ mỗi người cứ một câu linh ta linh tinh, Đàm Xung muốn tìm cách thoát thân nhưng đáng tiếc giãy dụa chỉ phí sức, bọn họ ỷ đông cậy mạnh bao vây không một kẽ hở.
“Không yêu.”
“Lừa ai hả!!!! Đã như thế này… ” Bạn cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-khong-thich-hop/1302681/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.