Chương trước
Chương sau
Kiều Úy Nhiên hớn hở vì được Đàm Xung chạy tới tận cửa giải thích, nhưng kỳ thực cậu vẫn không nhìn thấu được suy nghĩ của anh.
Đàm Xung bên kia đã từ chối cậu rất nhiều lần, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy rất “thẳng”, nếu chỉ bởi việc hôm nay mà mạnh dạn tỏ tình thêm lần nữa, anh chấp nhận thì quá tuyệt, còn không thì Kiều Úy Nhiên quả thực chẳng dám tiếp tục mặt dày dây dưa.
Lúc này rất cần sự tư vấn của bạn gay thân thiết, Kiều Úy Nhiên kéo Phùng Việt ra khỏi danh sách đen.
“Phùng Việt.”
Phùng Việt trả lời tin nhắn cực nhanh, nhưng lời nói lại âm dương quái khí.
“Ôi, ai vậy?”
“Không phải là không quen biết mình sao?”
“Không phải là cho mình danh sách chặn sao?”
Liên tiếp vài tin nhắn gửi tới, Kiều Úy Nhiên coi như không nhìn thấy gì: “Cậu thổ lộ với học trưởng như thế nào vậy?”
Nghe là biết bạn gay của mình đang muốn học hỏi kinh nghiệm, Phùng Việt đề phòng cảnh giác: “Làm gì? Cậu đừng có tăm tia người yêu tôi nhé?”
“Cậu bị bịnh hả.” Kiều Úy Nhiên còn chưa gặp qua học trưởng nhà Phùng Việt, hơn nữa cậu cũng có crush của mình mà, tăm tia cái rắm.
Phùng Việt bật radar bát quái: “Cậu thích ai rồi sao?”
Đáng ghét, cái này mà cậu ta cũng đoán ra được, chẳng giữ được chút riêng tư nào cho bản thân.
Kiều Úy Nhiên hàm hồ cho qua: “Cậu hỏi nhiều thế, có nói không đây?”
Xem cái thái độ nhờ vả này, may mà Phùng Việt rộng lượng không chấp nhất: “Thì cứ thẳng thắn nói lời yêu thôi, sau đó anh ấy đồng ý, còn có cách nào khác à? Chẳng lẽ tôi phải đứng dưới sân ký túc của anh ấy đàn hát sao? Dở hơi!”
Chỉ có vậy? Chỉ có thế?
Kiều Úy Nhiên cũng thẳng thắn nói yêu, vì sao Đàm Xung ba lần bảy lượt từ chối cậu vậy?
“Sao đấy? Cậu rốt cuộc có chuyện gì? Định tỏ tình với ai?” Phùng Việt là người nôn nóng, bộ dạng chần chừ lấp lửng của Kiều Úy Nhiên khiến cậu ta bức bối không thôi, trực tiếp gọi điện thoại tới.
Kiều Úy Nhiên oán giận than: “Cậu may mắn thật đấy.”
Phùng Việt cho rằng, Kiều Úy Nhiên đúng là phí phạm gương mặt tra thụ điển hình kia, đến giờ vẫn chưa câu được anh nào. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không biết vị kia đòi hỏi cao tới đâu, đến Kiều Úy Nhiên mà cũng không lọt được vào mắt anh ta.
Phùng Việt thuận miệng hỏi một câu: “Không phải cậu nhầm vị trí* chứ?”
*ngôn ngữ gay, dịch sát nghĩa là nhầm số, ý là nhầm 0 thành 1 hoặc 1 thành 0, thuần thụ tán nhầm thuần thụ, thuần công tán nhầm thuần công.
“Thẳng nam.”
“Thẳng nam!?”
“Cậu bị điên hả? Sao lại đi thích thẳng nam?”
Kiều Úy Nhiên cách màn hình vẫn có thể cảm giác được sự khiếp sợ của Phùng Việt, loại chuyện này sao có thể nói rõ ra đây, chỉ là thích mà thôi, kìm lòng không đậu, con tim không nghe theo lý trí.
“Tôi làm sao biết được. Chỉ là liếc mắt một cái liền chú ý đến người ta, xong là cứ vậy thôi.”
Không ngờ mối tình đầu của Kiều Úy Nhiên lại trắc trở như vậy, thích ai không thích lại nhìn trúng trai thẳng, Phùng Việt trả lời: “Thẳng nam mà không thích thì thôi bỏ chứ biết làm sao giờ?”
“Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng mà anh ấy vẫn nhắn tin với tôi, trả lời tin nhắn rất đều đặn, còn đưa tôi đi siêu thị cùng, tan học mang bánh ngọt tới phòng cho tôi, hôm nay thậm chí còn trực tiếp chạy đến tận phòng giải thích mấy chuyện vụn vặt cho tôi.”
Đại khái là nội dung tin nhắn này quá dài, Phùng Việt còn chưa tiêu hoá kịp: “Cậu chắc chắn anh ta thẳng chứ? Cậu gặp thẳng nam rồi đấy, sẽ giống như bọn cùng phòng cậu ấy! Chửi bới, kỳ thị, ghê tởm, ghét bỏ,…”
“Hay là anh ta giả làm trai thẳng để trêu đùa cậu?” Phùng Việt bổ sung thêm một câu.
“Anh ấy nói anh ấy không thích con trai, không phải trai thẳng thì là gì? Hơn nữa tính tình người này rất thật thà, chắc không phải vậy đâu.”
Phùng Việt không phải hình mẫu tiểu thụ ngốc bạch ngọt như Kiều Úy Nhiên: “Nếu không phải giả vờ thẳng để câu cậu thì chính là một tên thả bả chuyên nghiệp*, đối xử với ai cũng như thế.”
*raw: 中央空调 –điều hòa trung ương, chỉ những anh chàng đi đâu cũng rắc thính.
Hai khả năng này đều chẳng tốt đẹp gì, hơn nữa Kiều Úy Nhiên cảm thấy, dựa vào hiểu biết của cậu về Đàm Xung, anh chắc chắn không phải người hay làm màu. Ấy vậy mà, một Đàm Xung nhìn thì có vẻ đơn giản như vậy lại khiến cho cậu khó nắm bắt đến thế.
“Nếu anh ta cứ mập mờ như vậy, cậu phải tìm cơ hội hỏi cho rõ ràng.” Phùng Việt đột nhiên chuyển chủ đề: “Trông anh ta như thế nào? Có ảnh chụp không? Sao chưa thấy cậu nhắc đến bao giờ?”
Trong di động của Kiều Úy Nhiên có vài bức ảnh Đàm Xung đang chơi bóng, Phùng Việt xem xong thì hơi thất vọng: “Nam sinh thể dục à? Nhìn cũng cao ráo, nhưng bộ dạng bình thường mà.”
Đàm Xung quả thực không quá xuất chúng, có điều tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, mặc dù Kiều Úy Nhiên biết Phùng Việt chỉ nhận xét khách quan thôi nhưng cậu vẫn cảm thấy không hài lòng: “Nói chuyện tử tế một chút kẻo tôi lại block cậu đấy!”
“Quả nhiên là thấy sắc quên bạn, vì một thẳng nam mà dám chặn tôi luôn! Nếu cậu thực sự thích anh ta thì nên nói chuyện rõ ràng, tôi thấy anh ta cũng không thẳng lắm đâu, hay là cậu thử chủ động theo đuổi đi.”
Kiều Úy Nhiên nghe theo Phùng Việt, chuyện cậu thích Đàm Xung cũng chẳng còn là bí mật nữa, có lẽ cậu nên theo đuổi nhiệt tình hơn một chút.
Nhưng mà nhiệt tình thế nào mới được đây? Nên thả thính rõ ràng hơn sao?
Mỗi ngày nhắn tin với Đàm Xung trên cơ bản đều là cậu than vãn về cuộc sống, kể về đồ ăn ở căng tin, kể về bài tập trên lớp, trách móc bạn cùng phòng,… toàn là những chuyện vụn vặt đến nhàm chán.
Kiều Úy Nhiên có một công việc part-time, làm mẫu ảnh. Lần trước cậu chụp một bộ ảnh đồng phục nữ sinh quảng cáo một cửa hàng mới khai trương, chủ shop đặc biệt gửi tặng cậu mấy mẫu thiết kế mới nhất coi như quà đáp lễ. Bởi vì đám bạn cùng phòng đều dè bỉu cho nên Kiều Úy Nhiên cất giữ đống nữ trang của mình rất thận trọng.
Hôm nay cậu nghe bọn họ nói sẽ tham gia tiệc tối của câu lạc bộ Vật Lý, nói cách khác tối nay Kiều Úy Nhiên sẽ có thể chiếm dụng không gian riêng tư trong phòng. Bởi vậy cậu mau chóng mang bưu phẩm về ký túc, tắm rửa sạch sẽ thơm tho sau đó vừa ngân nga hát vừa bóc hàng, không quên gửi tin nhắn cho Đàm Xung.
“Chủ shop chỗ em làm thêm gửi cho em mấy cái váy mới.”
Có lẽ Đàm Xung chưa đọc tin nhắn, Kiều Úy Nhiên cẩn thận kiểm hàng xong vẫn chưa thấy anh trả lời.
Nhưng cậu còn đang dồn tâm tư lên mấy chiếc váy mới, dù sao ký túc xá cũng chỉ có một mình cậu, Kiều Úy Nhiên chẳng buồn vào phòng tắm thay đồ, vừa mặc xong áo và váy, chuẩn bị xỏ tất thì cửa phòng ký túc bật mở.
Kiều Úy Nhiên hơi sững sờ, trong đầu không kịp phản ứng gì chỉ kịp cầm điện thoại trèo vội lên giường.
Cậu xoay người trốn ra sau rèm giường, lúc quay đầu thì phát hiện là Vương Kỳ đang dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn lên.
Cái váy nữ sinh rất ngắn, leo lên giường tầng sợ là người bên dưới đã nhìn thấy hết nội y. Kiều Úy Nhiên không còn tâm tư giải thích, luống cuống tay chân kéo rèm giường che lại kín mít. Cậu không bật đèn, ngồi bên trong không gian chật hẹp u tối, không dám thở mạnh.
Không biết Vương Kỳ sửng sốt bao lâu, mãi đến khi phía dưới truyền tới động tĩnh, Kiều Úy Nhiên mới nín thở kéo rèm ra quan sát.
Cậu tự an ủi bản thân mình, không phải cậu cố ý muốn làm gã ta ghê tởm, chẳng phải bọn họ đã nói sẽ tham gia tiệc tối sao? Nửa đường lại chạy về, có trách thì trách Vương Kỳ số nhọ thôi.
Kiều Úy Nhiên còn chưa trấn tĩnh lại, theo bản năng muốn nhắn tin cho Đàm Xung than vãn, vừa rồi hỗn loạn, không để ý Đàm Xung đã trả lời tin nhắn lúc trước của cậu.
“Ừm.”
Kiều Úy Nhiên biết tính Đàm Xung, từ “Ừm” này có nghĩa là anh đã biết, không có cảm xúc hay hứng thú gì.
Một hồi hoảng loạn trôi qua, Kiều Úy Nhiên còn chưa kịp cài xong cúc áo, lúc này trái tim đập bang bang dữ dội, cậu lười chỉnh trang váy áo trực tiếp với lấy gối đầu ôm vào lòng, dựa lên tường nhắn tin.
“Vừa rồi em sợ muốn chết.” Kiều Úy Nhiên không hề nói quá, hiện giờ ngón tay bấm chữ của cậu còn đang run rẩy đây.
Đàm Xung rất nhanh liền trả lời: “Sao vậy?”
“Em đang mặc thử váy mới thì bạn cùng phòng đột nhiên quay về, cậu ta chắc cũng bị dọa choáng váng rồi, đứng bên dưới nãy giờ không thấy lên tiếng.”
Biết quan hệ của Kiều Úy Nhiên và bạn cùng phòng không quá hài hòa, Đàm Xung hỏi: “Cậu ta có gây khó dễ không?”
“Không đâu.”
Vương Kỳ trừ khi thực sự cần thiết thì mới nói chuyện với Kiều Úy Nhiên, ngoài ra gã ta chỉ tỏ vẻ ghét bỏ chứ không bao giờ lên tiếng.
Ngồi trên giường một lúc, Kiều Úy Nhiên đã bình tĩnh đôi chút, quyết định không nói chuyện về bạn cùng phòng nữa. Cậu từ tốn đánh chữ gửi cho Đàm Xung: “Anh không tò mò lúc em mặc váy trông sẽ ra sao ư?”
Đàm Xung và bạn cùng phòng đang ăn đồ nướng ở cổng sau trường đại học, lúc nhìn thấy tin nhắn này anh liền giơ di động cao lên một chút.
Kiều Úy Nhiên không hỏi, anh quả thực không nghĩ tới vấn đề này. Nhưng Kiều Úy Nhiên lại nhắc tới khiến cho anh có chút khô ngứa cổ họng: “Trông như thế nào?”
Kiều Úy Nhiên mở cam trước, cậu tạo dáng ngồi dựa tường, cổ áo mở rộng, vạt áo bị tốc lên đến eo.
Cậu nghĩ lúc này không đội tóc giả thì hơi kỳ cục, cho nên cậu co hai chân lên để chụp ảnh toàn thân.
Chụp xong vài bức ảnh, Kiều Úy Nhiên gửi tin nhắn thoại cho Đàm Xung: “Em không lừa anh là em có quần áo nữ nhé.”
Màn hình chính chỉ hiện lên thông báo “Đã nhận một ảnh”, Đàm Xung rục rịch đứng dậy, bạn cùng phòng đồng loạt quay sang hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”
Chưa đợi Đàm Xung mở miệng, một tin nhắn thoại thứ hai đã được gửi đến, Đàm Xung vội khóa màn hình cất điện thoại: “Tôi… đi WC…”
Anh nhanh chóng bước ra ngoài, tìm một tán cây đứng lại.
Tin nhắn thoại đã đẩy tin nhắn ảnh trôi lên trên một chút, màn hình di động không thể hiển thị hết toàn bộ bức ảnh, chỉ lộ ra một cặp chân đeo tất cao cổ ép sát vào nhau.
Đàm Xung không mang tai nghe, anh giảm âm lượng máy, ấn nghe tin nhắn thoại sau đó đưa di dộng sát lên tai.
Giọng nói của Kiều Úy Nhiên hơi run rẩy, lúc nào cũng mang theo ngữ khí làm nũng, nhưng lại không hề làm người ta thấy ngấy.
Sau khi nghe xong tin nhắn thoại, Đàm Xung lại kéo mở ảnh chụp, trong ảnh Kiều Úy Nhiên không lộ mắt, chỉ là từ cổ đến chân có chút lộn xộn. Thân hình cậu hơi gầy, cổ áo mở rộng khiến cho xương quai xanh lộ ra không sót tý gì.
Đàm Xung đột nhiên bật ra một suy nghĩ, anh muốn chỉnh lại quần áo tử tế cho Kiều Úy Nhiên.
Tay nhanh hơn não một bước, anh nhắn: “Bình thường cậu cũng chụp loại ảnh này gửi cho người khác xem à?”
Đây là lần đầu tiên Đàm Xung dùng ngữ điệu chất vấn để hỏi Kiều Úy Nhiên, cậu đột nhiên dựng thẳng người: “Sao vậy? Anh ghen à?”
Ghen? Ghen cái gì? Đàm Xung cầm di động không biết trả lời ra sao.
Kiều Úy Nhiên rất thoáng, cậu phóng khoáng hơn rất nhiều người mà Đàm Xung từng tiếp xúc, bao gồm cả những bức ảnh mang ý nghĩa mờ ám như thế này. Đàm Xung không thể nói rõ là cảm giác gì, nhưng anh có chút không thoải mái, lại nhịn không được mà lưu tấm ảnh kia về máy.
Kiều Úy Nhiên thấy anh không trả lời thì hỏi tiếp: “Ngày mai anh có bận không?”
Đàm Xung đã giả vờ ổn vài lần, lúc này trong lòng hơi bực nên chẳng thèm giả vờ nữa: “Chiều mai đi đánh bóng.”
“Vậy buổi chiều tan học em tới tìm anh được không? Chơi bóng xong thì anh giúp em chụp ảnh nhé? Em phải đăng bài review cho cửa hàng kia nữa, anh không phải muốn biết bình thường em hay chụp ảnh như thế nào sao?”
Đàm Xung không biết chụp ảnh, anh còn đang phân vân không biết có nên nhận lời Kiều Úy Nhiên hay không. Ngón tay gõ lung tung trên màn hình, wechat đột nhiên nhảy ra thông báo “Bạn đã chọc Kiều Úy Nhiên”.
*tính năng “vỗ” của wechat, chắc là giống cái poke hồi xưa của Facebook, ai dùng wechat thì phổ cập giúp mình nha.
Anh đành bất chấp nhắn trả lời: “Tùy cậu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.