"Anh ơi." 
Cậu đang bực bội thì có một giọng nói hút hít gọi khẽ bên tai, một bàn tay nhỏ nhỏ lành lạnh khẽ chạm vào cánh tay cậu rồi sau đó lại rút về, cậu theo quán tính mà trở tay cầm ngược lại, đặt bàn tay nhỏ bé ấy vào lòng bàn tay, cậu nắm thật chặt như muốn truyền tất cả độ ấm của mình đi. 
Cậu ngước mặt lên nhìn, không biết từ lúc nào trước mặt cậu lại có thêm một người, nói chính xác hơn là một cô bé, cô bé đang dùng một đôi mắt to tròn long lanh nhìn cậu, cái mũi nhỏ vẫn hút hít trong rất đáng thương. 
Đây có lẽ là trẻ con duy nhất trong căn phòng này đi. 
Cậu không ngừng ngại mà chỉnh lại tư thế ngồi của mình, buông bàn tay đang cầm tay cô bé sau đó duỗi cả hai tay nhất bỗng cơ thể của cô bé rồi kéo vào lòng. 
Nhẹ, rất nhẹ. 
Lạnh, thật sự rất lạnh. 
Khi ôm cô bé vào lòng đây là cảm nhận đầu tiên của cậu, đúng là trong căn phòng này rất lạnh nhưng nó lại không thể khiến cơ thể người lạnh đến mức này được, trừ phi... 
Chỉ nghĩ đến đây thôi đã khiến cậu rùng mình, cậu bất giác ôm chặt cô bé. 
Trong phòng tiếp tục một mảnh im lặng, bầu không khí trở nên ngột ngạt không ai muốn là người đầu tiên lên tiếng, bất đắt dĩ người lớn tuổi nhất ở đây đành phải phá vỡ bầu không khí này. 
"Tôi tên La Phúc, mọi người hay gọi tôi ông La, còn các cô cậu." 
"Cháu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-khong-duoc-chet/2999317/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.