Rầm! Rầm! Rầm!.
"Hình như sắp mưa rồi." Cậu nhìn lên bầu trời đỏ rực lầm bầm.
"Chúng ta đi nhanh thôi, trời mưa sẽ rất phiền toái." Chú Trung dẫn đầu đi trước.
Một hàng người nối tiếp nhau, cậu nắm tay một lớn, một nhỏ cùng đi.
Đoàn người ra khỏi mê cung rừng lại gặp phải một bức tường trắng trải dài, bọn họ lại tiếp tục dọc theo chiều dài bức tường mà đi.
Cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy một thứ khác ngoài bức tường trắng.
Bây giờ đoàn người đang đứng trước một cái cổng rất to, phía trên có một tấm bảng ghi bốn chữ 'Bệnh viện Niên Kha'.
Kẹt, kẹt, kẹt
Cổng lớn tự động mở ra, đằng sau cánh cổng là một màn đêm vĩnh hằng.
"Đây là trung tâm của huyệt, mọi người cẩn thận không được chạy lung tung." Chú Trung dặn dò sau đó bước vào.
Ánh sáng nhỏ nhoi do đèn pin chiếu vào, có thể thấy bên trong là một khoảng sân rất rộng, mọi người bất đầu xem xét bốn phía.
"A..."
Một tiếng hét vang vọng cả bầu trời, cậu xoay người nhìn qua, thì ra ông La đang cầm đèn chiếu vào một căn phòng nhỏ giống như phòng bảo vệ với vẻ mặt khiếp sợ, sau đó ông cầm đèn chạy thật nhanh lên phía trước chiếu đèn vào một tấm bản nhỏ phía trước một cánh cửa kính.
"Không, không, không thể như vậy được, tôi không có làm, tôi không có sai." Ông La hoảng sợ làm rớt cây đèn pin, sau đó ông ôm đầu chạy về cánh cổng.
Đùng, đùng, đoàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-khong-duoc-chet/2999315/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.