Từ hòn đảo bỏ hoang trở về, cậu cùng Tử Lâm liền dọn vào cùng một phòng, thật ra lúc đầu cậu vẫn còn rất ngại ngùng mà từ chối, nhưng cậu ta luôn tỏ vẻ đang thương mà nhìn cậu khiến cậu không nhịn được mà đồng ý, cũng bởi vì khuôn mặt quá nghiên nước nghiên thành kia của cậu ta khiến cậu không nhịn được mà mềm lòng.
Người xưa nói không sai đúng là anh hùng không bao giờ qua nổi ải mỹ nhân mà, mà mỹ nhân này còn là một người trước mặt cậu luôn tỏ vẻ cực kỳ đáng thương mà.
Sau khi trở về nhà, hai người liền ở lỳ trong nhà cả mấy ngày liền chẳng buồn đi đâu cả, trường học cậu cũng cho nghĩ mà chưa đi học lại nên cứ vậy mà hai người ân ân ái ái ở trong nhà cả ngày.
Sáng hôm này mặt trời cực kỳ trong xanh, trên giường hai thân ảnh đang ôm nhau ngủ một cách ngon lành ấm áp.
Lúc này điện thoại trên đầu giường sáng lên, âm thanh chuông điện thoại cứ như vậy mà vang lên.
"Ừ." Cậu nhíu mày khó chịu lên tiếng.
Tử Lâm cũng mơ màn tỉnh giấc, nghe thấy cậu khó chịu liền đưa tay vỗ nhẹ lưng cậu để cậu tiếp tục chìm vào giấc ngủ, nhưng tiếng chuông thực sự rất phiền, dù cậu có muốn ngủ nữa thì cũng không thể.
"Cậu nghe điện thoại đi." Cậu cực kỳ không vui nói, nhưng cũng không tỏ vẻ khó chịu với Tử Lâm.
"Em ngủ đi, tôi nghe máy." Tử Lâm dỗ dành, sau đó với tay lấy điện thoại bật máy lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-khong-duoc-chet/2999196/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.