Bóng cây to lớn che khuất hình dáng họ, hai người ôm lấy nhau trên con đường nhỏ yên tĩnh, gió thổi lẫn vạt áo vào nhau theo tiếng lao xao của lá cây, vừa yên tĩnh vừa đẹp đẽ.
Phó Từ nhận thấy người trong lòng chủ động tựa gần, hắn ngơ ngác, trong phút chốc không phản ứng kịp.
Kỳ Ngôn chủ động ôm hắn? Còn đang dỗ dành hắn?
Trước giờ hắn chưa từng có được đãi ngộ này, mỗi lần muốn gần gũi Kỳ Ngôn đều phải tìm một mớ lý do, bây giờ... không phải hắn đang mơ đó chứ?
Mặc dù đầu óc vẫn chưa hiểu rõ nhưng cơ thể hắn đã đáp lại, hắn vô thức ôm lấy eo Kỳ Ngôn, để người kia càng dán sát mình hơn.
Kỳ Ngôn cũng thuận thế áp mặt vào ngực hắn, dáng vẻ cho phép hắn ôm mình.
"Như vậy là dỗ được rồi sao?" Kỳ Ngôn hỏi lại lần nữa.
Phó Từ cố gắng đè nén nội tâm đang nhảy nhót, xoa mạnh tóc Kỳ Ngôn, cố giả vờ nặng nề nói: "Chưa đâu, tôi vẫn còn rất bực."
"Cần phải dỗ thêm."
Nếu như lúc này Kỳ Ngôn ngẩng đầu, ngay lập tức có thể nhìn thấy khóe miệng cong đến tận trời của Phó Từ, còn có đôi mắt tràn ngập ý cười. Hắn không hình dung được cảm giác này, cứ như được chữa lành.
Dường như chỉ cần Kỳ Ngôn ở bên cạnh, từng phút từng giây đều là điều hạnh phúc.
Kỳ Ngôn làm sao không nghe được ý cười trong giọng nói của hắn, nhưng cậu không vạch trần, yên lặng để người kia ôm thêm nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hon-toi-them-lan-nua-di/2894282/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.