Kỳ Ngôn cảm thấy bàn tay ở eo giống như sắt quấn lấy khiến lưng cậu dán chặt vào ngực Phó Từ không chút khe hở.
Trong khoảnh khắc này, cậu cảm nhận vô cùng rõ ràng sự chiếm hữu của Phó Từ đối với mình, mạnh mẽ không giống với bạn bè bình thường.
Như thế này không đúng.
"Phó Từ, sau khi trưởng thành chúng ta vẫn sẽ chia xa, chúng ta sẽ đến thành phố khác nhau, tìm công việc không hề liên quan đến nhau, quen biết những người khác."
"Không ai có thể giành tôi đi, nhưng tôi cũng không thể cứ mãi ở bên cạnh cậu."
Chỉ có người yêu và người thân mới bên nhau lâu dài, cậu và Phó Từ chỉ là bạn bè bình thường, cũng lắm thì tình cờ gặp lại nhau dịp nghỉ lễ, không thể lúc nào cũng dính lấy nhau như thời đại học.
Kỳ Ngôn cứ tưởng lúc mình nói ra những lời này tâm trạng sẽ rất khó chịu, nhưng thực tế không phải vậy, cậu bình tĩnh lạ thường, giọng nói bình ổn, cứ như đang thuật lại một sự thực đã định trước.
Nói thật lòng, cảnh tượng cậu và Phó Từ chia xa đã được cậu tự mình diễn tập trong đầu vô số lần, nào là Phó Từ phát hiện ra tính hướng của cậu, hai người chẳng vui vẻ gì mà chia xa, nào là hai người bị thời gian phân tán, mỗi người đi trên con đường của riêng mình.
Đương nhiên, cảnh tượng người đến sau càng rõ ràng chân thật hơn, nó như giấc mộng giữa đêm mà cậu đã mơ thấy không biết bao lần.
Nhưng Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hon-toi-them-lan-nua-di/2894281/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.