Hiện tại vốn đang là mùa mà Tề Thúc Hạo thích nhất, việc này giúp xoa dịu phần nào phẫn nộ trong nó. Nhưng vừa nhớ tới cảnh ngộ khuất nhục xảy ra vào ba ngày trước, trong lòng nó liền dấy lên một cơn tức giận.
Nghĩ đến đây, nó nhịn không được mà quay đầu lại, trừng mắt nhìn tên gia hỏa đáng ghét vô liêm sỉ, dám đi theo sau nó kia.
Ánh mắt Tề Thúc Hạo sắc bén như dao, khiến Hình Vệ nhịn không được mà co rúm người lại một chút. “Cũng đã qua ba ngày rồi, vậy mà ngươi vẫn còn tức giận sao?”
“Ta cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!” Tề Thúc Hạo trừng mắt nhìn y.
Hình Vệ rốt cuộc bất chất đã cùng giao ước với Tề Thúc Hạo, lập tức tiến lên bắt lấy hai cánh tay nó quát: “Ta không cho phép ngươi nói những lời như vậy, mau thu những lời đó lại đi, nếu không ta lại niệm chú thúc giục dược tính trong ngươi nữa đó nha.”
Tề Thúc Hạo không chịu khuất phục mà nhếch môi, không thèm trả lời.
Hình Vệ thấy vậy, miệng liền niệm niệm liên tục đọc chú.
Không lâu sau, vẻ mặt Tề Thúc Hạo từ từ thay đổi. Hai gò má nó ửng hồng, nhíu chặt mi lại, giống như đang cam chịu loại tra tấn nào đó.
Miệng của Hình Vệ vẫn như cũ niệm niệm không ngừng.
Hơi thở Tề Thúc Hạo vừa hỗn loạn lại dồn dập, cổ họng cố gắng không phát ra âm thanh rên rỉ: “Đủ rồi! Đừng niệm nữa!”. Nó thở dốc mà phun ra những lời này, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hon-tinh-nhan/3186018/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.