Âm phủ tối tăm, lãnh thổ thuộc về các linh hồn.
Không gian bao la, tiếp nhận từ thời Bàn Cổ* tới nay vô số hồn phách.
(Bàn Cổ: nhân vật đã khai thiên lập địa vào năm 2.760.480 TCN trong truyện thần thoại Trung Quốc)
Âm phủ tối tăm tản ra một cỗ lạnh lẽo, bởi vì lạnh thấu cả tim gan, mới có thể yên tĩnh mà tường tận hoài niệm những chuyện trước kia, là đúng, là sai, đều có thể ở chỗ này lắng đọng.
Bên trong địa lao có một quỷ thần đã đợi rất lâu, trong lúc chờ đợi vô tình lộ ra vẻ lạnh nhạt; cái loại lạnh nhạt này cũng có thể xem như đã nhìn thấu thế sự luân hồi.
Không phải tất cả quỷ thần tại Âm phủ đều có thể tu luyện đạt đến cảnh giới tâm như chỉ thủy*. Quỷ thần cư xử tùy tiện, đối với chuyện nơi hồng trần vẫn chưa hết nhiệt tình, không thể giác ngộ, số lượng vẫn không ít.
(tâm như chỉ thủy: Lợi Anh cũng không rõ lắm, chắc là tâm tịnh như nước)
So với các quỷ thần khác tại Âm phủ, Hình Vệ coi như là người mới, thường xuyên khiến Diêm Vương mắng y tâm nhiệt tràng nhuyễn, lục căn không tịnh*. Nhất là lần này còn gây ra sai lầm lớn, khiến Diêm Vương thiếu chút nữa muốn xé đầu óc của y ra, xem thử bên trong đầu y thật ra là đã chứa phế vật gì.
(tâm nhiệt tràng nhuyễn, lục căn không tịnh: ý mắng Hình Vệ dễ mềm lòng, nhu nhược, hay cư xử theo cảm tính)
“Ai! Ta cũng không phải cố ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hon-tinh-nhan/3186015/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.