Ngày cuối cùng ăn tết ở thủ đô, Quan Hạc nhận được một cú điện thoại.
Anh và người ở đầu dây bên kia rất thân thiết, lúc nói chuyện cũng thả lỏng nhiều, Tạ Văn Tinh ở ngoài thì nghiêm túc ăn sáng, còn trong lòng thì suy đoán xem đây có thể là ai được.
Nam? Nữ?
Tạ Văn Tinh uống một ngụm nước chanh, Quan Hạc cúp máy: "Tối nay Lê Diễn mời chúng ta ăn cơm, chắc là còn có bạn học cấp ba của tôi và cậu ta."
Tạ Văn Tinh cảm thấy cái tên này hơi quen quen, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên tỉnh ngộ.
Là anh đại lúc mà cậu còn học trung học?
Xuất thân của Quan Hạc và Lê Diễn tương tự nhau, nhưng tính cách của hai người thì hoàn toàn ngược lại. Lúc đó Quan Hạc là học sinh giỏi dạng top, dù gia thế có xuất chúng cỡ nào cũng không ỷ thế bắt nạt người khác. Lê Diễn thì không, một tuần chỉ học hai ba buổi, thường thường sẽ xuất hiện với một đám con ông cháu cha. Giáo viên cấp ba cũng bó tay với bọn họ.
Chắc là do lớn lên bên nhau từ nhỏ, Lê Diễn coi Quan Hạc làm anh em từ tận đáy lòng. Lúc cấp ba, giáo viên chủ nhiệm lớp Quan Hạc là là một giáo viên trung niên có kinh nghiệm, ông ấy nghĩ ra được một đối sách cực hay, để Quan Hạc làm lớp trưởng.
Vì để lại mặt mũi cho anh em, Lê Diễn không thể không có mặt đúng giờ mỗi sáng chào cờ. Tạ Văn Tinh cảm thấy dân đại ca ở bên mình khác hẳn trong miệng người khác bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hon-anh-mot-cai/203105/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.