Nhìn bao cao su rơi đầy đất, lần đầu tiên Tạ Văn Tinh hiểu thế nào là tuyệt vọng. Quan Hạc vẫn đang nhìn cậu, ánh mắt tối tăm, chỉ là ánh tối trong mắt làm Tạ Văn Tinh nghĩ anh đang đứng trước một mốc giới hạn nào đó.
Tạ Văn Tinh vô cùng hiểu, nếu là cậu, lúc kí hợp đồng hôn nhân đã nói rõ là sẽ không có đối tượng khác rồi, mà chuyện này lại xảy ra, cậu cũng sẽ giận.
"Không phải tôi dùng," Tạ Văn Tinh nói: "Đây là bạn tôi đưa."
"Nam hay là nữ?"
"Nam."
"Đưa bao cho cậu?" Tạ Văn Tinh còn chưa hiểu rõ thâm ý trong câu này, Quan Hạc lại nói lại lần nữa: "Nam đưa cho cậu bao cao su làm gì?"
"Anh còn nhớ trước hôm họp thường niên không? Bạn tôi nghĩ là tôi thích một nữ streamer, bèn đùa tôi nhét bao cao su vào vali." Tạ Văn Tinh liếc nhìn biểu cảm của Quan Hạc nhanh chóng bổ sung: "Lúc cậu ta nhét là có năm cái! Tôi không liên quan."
Quan Hạc là biểu cảm tương tự với câu nói "Bịa tiếp đi". Chuyện này quả thực quá trùng hợp, trong vali có thứ này hôm nay cậu mới phát hiện ra thì thôi, lại còn có năm cái. Dù Tạ Văn Tinh có trăm cái miệng cũng không bào chữa nổi, cậu tự giận mà nhỏ giọng lầm bầm: "Hơn nữa tôi cũng không thể dùng một cái một tối được."
Quan Hạc nhặt từng cái từng cái bao cao su từ dưới đất lên, gom lại trong tay: "Một tối cậu dùng mấy cái?"
"..."
"Không muốn nói? Thử chút là biết."
"Đừng! Anh đừng gượng ép bản thân."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hon-anh-mot-cai/203104/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.