“Nàng nhất thiết phải làm vậy”
Hàn Ngọc nghe thấy thanh âm từ phía sau, để nhẹ cốc nước xuống bàn, trầm tĩnh, im lặng và rồi nàng cũng phát ra vài tiếng “thần thiếp bái kiến hoàng thượng”. Tề Minh lẳng lặng ngồi xuống, uống một miếng trà do nàng pha, càng uống càng đắng. Hắn lè lưỡi, mặt nhăn nhó “trà này thật đắng”. Nàng chỉ cười mỉm, lòng vẫn còn điều muốn nói nhưng rồi lại thôi. Không khí im lặng như đang chờ đợi câu trả lời từ nàng, bất giác nàng thở dài, từ tốn “Cảnh buồn vì người, trà đắng vì lòng, nếu hoàng thượng cảm thấy buồn chán thì nên kiếm thứ gì đó chát và cay để uống như rượu, cái đó mới giúp hoàng thượng cảm nhận đúng hương vị”.
“Nàng nhất thiết phải làm như vậy”
Lại câu hỏi đó được phát ra trên miệng của hắn. Hắn vẫn ngồi đó nhìn nàng, câu hỏi đó vẫn đang chờ nàng trả lời. Nàng có nên nói hay không đây. Nàng lại do dự, nhưng rồi nàng nghĩ lại, không phải cứ nói nhiều, giải thích cặn kẽ thì người ta tin mình. Đôi khi chỉ vì nàng nói quá nhiều nội dung sẽ khiến người ta nghĩ nàng ngụy biện. Nên thôi, nàng cũng không cần thiết phải giải thích
“Nàng ta có tội, nàng ta đáng bị trừng phạt”
“Nhưng nàng vừa hại chết một người”
“Thần thiếp không ngại”
“Nàng thật thâm độc”
Câu nói tưởng chứng như Hàn Ngọc đã đoán trước, nhưng đôi mắt nàng càng thêm long lanh, ánh mắt sắc bén đã phải nhường vị trí lại cho những giọt nước mắt lắp đầy khóe mắt, môi nàng mấp máy, nàng mỉm cười
“Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hoang-de-bon-cung-se-nguoc-chet-nguoi/1489531/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.