“Thám hoa hạnh tế thời sơ hạ” – Thục công tử ra đề
(Thăm hoa may gặp thời sơ hạ.)
“Mộng yến hân phùng mạch chí thu.”- Hàn Ngọc lười biếng trả
lời
( Mộng yến vừa hay mạch đến thu)
“ Dùng Mộng Yến để đối với thăm hoa, đều vô tình gặp bạn cũ,
hay rất hay, rất hay”- Thục Công tử kích động không ngớt.
“ Chu Quốc ta có một câu đối không người nào giải được, xem
thử Hàn tiệp dư đây có biết được câu trả lời không, Xuân ánh dao đài nhất khúc
tử tiêu phi thái phượng.”
( Xuân sắc chiếu dao đài, một khúc tiêu hay vời phượng đẹp.)
“Xuân sắc xinh đẹp như thế lại chiếu với dao đài, câu từ thật
sự muốn người nghe tự sát đây mà, hèn gì không có một câu nào đối lại, hai bên
trái ngược nhau quá nặng, Thục quốc ta xin bái phục”- Thục Hoàng tử nghe đã giật
Mình
“ Đến ngay cả Lỗ Lâm ta cũng không biết được thứ gì có thể
so với Xuân Sắc, lại ngược với nhẹ nhàng để so với dao đài”
“ Xem ra lần này Hàn Ngọc thua rồi, tự mình hại mình hahaha”
“ Thật đúng là không tự lượng sức mình, sao giờ không chịu
thể hiện bản thân mình nữa đi”
“ Huệ phong thanh bảo sắt sổ hàng cẩm tự triện thanh cù.” –
Hàn Ngọc vừa uống trà, vừa đối lại ( Gió
thơm trong tiếng sắt, vài hàng chữ gấm gửi rồng xanh.)
Toàn trường lạnh ngắt như tờ, Thục hoàng tử lỡ tay làm rơi
ly rượu xuống đất, mặt đỏ lên, lòng hâm mộ của cậu ấy lại dâng trào.
“ Không, không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hoang-de-bon-cung-se-nguoc-chet-nguoi/1489518/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.