Bệnh viện, phòng cấp cứu.
Đoàn Dịch Phong mặt vô cảm, cúi đầu ngồi trên ghế. Sau khi La Kiêu bị đẩy vào phòng cấp cứu hắn liền ngồi ở đây không nhúc nhích, nhưng trước đó có giúp La Kiêu gọi điện cho người nhà, sau đó bày ra khuôn mặt lạnh không nói một lời.
Vết thương của hắn cũng không nặng, sau khi khử trùng băng bó đơn giản xong thì không màng tất cả vọt đến đây.
Có lẽ là cảm giác nguy hiểm phát ra quá mạnh, vài lần La Đồng Minh muốn đến hỏi chút tình huống đều chần chừ. Ông bỗng nhiên có loại cảm giác, người này thậm chí còn khó chịu, đau đớn hơn ông.
Đoàn Dịch Phong vẫn luôn nhíu mày, môi mím lại, răng cắn chặt, ngón tay dùng sức túm chặt ghế dựa, lưng hắn thẳng tắp, ánh mắt rũ xuống nhìn chằm chằm mặt đất, đồng tử ngưng tụ sát khí bén nhọn mà lạnh băng.
Hắn đang cố gắng khắc chế thứ gì đó.
Mẹ La ngồi xổm trên mặt đất không ngừng lau nước mắt, La Đồng Minh nôn nóng đi tới đi lui, không khí yên tĩnh lại căng chặt như dây đàn. Húc Húc ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Đoàn Dịch Phong sờ đầu tượng phật, lúc tai nạn xe tượng phật bị đè ép nên thiếu đi mấy bộ phận, thoạt nhìn có chút buồn cười.
"Phật Phật, phải giúp ba ba khỏe lại nha."
"--- Cô gái kia thật sự có tiền, các anh em, ngày mai tao chặn ở đầu ngõ, chờ cô ta tới kiếm chút kích thích, thế nào? Mẹ nó, anh Cường? Phi, còn không phải là chân chạy vặt sao! Mãnh Tử tao sợ gã à!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hoai-banh-bao-cua-tra-cong/1605516/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.