"Ba ba, chú Đoàn cũng đến nhà ông bà với chúng ta sao?" Húc Húc chớp chớp mắt hỏi La Kiêu, lúc nói chuyện bé đang ôm một cái tượng phật giá rẻ mới mua trong tay chơi vui vẻ. "Chú ấy không đi, chờ tới thị trấn chúng ta sẽ xuống xe." La Kiêu liếc Đoàn Dịch Phong. Đoàn Dịch Phong hơi nghiêng đầu, dùng vẻ mặt bị ghét bỏ nhìn chằm chằm La Kiêu, sau đó lại chuyển lên người Húc Húc, nói như con nít: "Húc Húc, ba ba của con thật bất công, chỉ mang con đi gặp ông bà mà không mang chú theo." Húc Húc cười đến sắp nở hoa, "Ba ba là ba ba của con mà!" Bên trong xe bật điều hòa, La Kiêu cởi áo lông bên ngoài của bé ra, Húc Húc chỉ mặc áo len màu trắng, phía trên còn thêu hai con đang mèo đen đang đánh nhau. Lông mèo xù lên thấy rõ, bé xắn tay áo lên lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn. "Ba con chính là bà xã của chú, đến lúc đó chắc chắn sẽ không thích con nữa." Đoàn Dịch Phong cố ý đùa bé. "Mới không đâu! Ba ba nói bé gái mới có thể làm bà xã, ba ba với chú Đoàn đều là bé trai đó, không thể làm bà xã." Húc Húc đến tượng phật cũng không thèm nữa, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói. Đoàn Dịch Phong nhìn chằm chằm bé bắt chước vẻ mặt người lớn, không nhịn được xì một tiếng bật cười. "Đoàn Dịch Phong! Anh có thể đừng nói bậy trước mặt con nít hay không!" La Kiêu thật sự nghe không nổi nữa, Húc Húc nhìn nhỏ nhưng thật ra đã hiểu chuyện rồi, sao mỗi lần gặp Đoàn Dịch Phong cứ xem con như trẻ nhỏ một hai tuổi vậy?! "OK, không nói nữa. Húc Húc nhìn thấy không? Đây chính là ví dụ điển hình cho câu đánh là thương mắng là yêu đó." Đoàn Dịch Phong cười rất đắc ý. Húc Húc bẹp miệng, tựa như đồ vật yêu thích bị người ta đoạt mất, bé trực tiếp dính lên người La Kiêu, cầm tay cậu hỏi: "Ba ba, ba thích chú Đoàn thì sẽ không thích Húc Húc nữa sao?" Đoàn Dịch Phong ngồi phía trước nghẹn cười nghẹn đến quai hàm phát đau, La Kiêu cầm con búp bê trên ghế ném lên người hắn, "Lái xe của anh đi, đang yên lành nói bậy bạ gì đó." Cậu lạnh lùng nói với hắn xong lại dịu dàng vuốt đầu Húc Húc, "Ba ba thích Húc Húc nhất." Húc Húc ôm cổ La Kiêu, nhìn Đoàn Dịch Phong khoe khoang: "Ba ba nói thích con nhất đó, hừ, ba ba không thích chú Đoàn." La Kiêu nhìn người này, lại nhìn người kia, đỡ trán cảm thấy vô lực sâu sắc. Đoàn Dịch Phong mặt dày mày dạn theo đuôi. La Kiêu ngây người ở thành phố Diệp Hải mười ngày, dọn hết những đồ nên dọn, thứ nào nên ném thì ném, sau đó lại tìm chủ nhà trả phòng. Việc duy nhất cậu cảm thấy kỳ quái đó là chủ nhà ngày thường cao lãnh hôm nay lại kỳ tích mà quan tâm hướng đi của cậu, khi nào đi? Sau khi rời khỏi thì đi đâu? Ngồi xe lửa hay là máy bay? Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều bị chủ nhà hỏi hết. Vào ngày rời đi, cậu vừa xách vali xuống dưới lầu liền đụng phải Đoàn Dịch Phong. Du Ngô từng gọi tới, bác sĩ nói bệnh tình con anh còn chưa ổn định, có thể sẽ tạo thành áp lực về mặt tâm lý, gây ra những sai lầm về giá trị quan, nhân sinh quan cho tương lai trưởng thành, cũng như bệnh tình tùy thời sẽ lặp lại, sinh ra các chứng bệnh tâm lý sẽ trở thành mầm tai hoạ ẩn núp phát triển thành bệnh tâm thần. La Kiêu nương theo cơ hội này nói chuyện với anh một lần, Du Ngô im lặng thật lâu mới nói bản thân cần suy nghĩ lại, La Kiêu cúp máy xem như anh đã đồng ý chia tay. Chỉ là kết thúc mối quan hệ tình nhân vốn không nên có, ở trong lòng cậu Du Ngô vẫn là người anh trai mà cậu kính trọng nhất. "Em đừng nghĩ quá nhiều, anh chỉ là tiện đường đến huyện Nham, nên đưa các em qua đó. Sau khi tới huyện Nham các em xuống xe thì xuống xe, anh cũng đi làm chuyện của mình, thật sự, em trăm triệu đừng nghĩ quá nhiều." Ngăn người dưới lầu, Đoàn Dịch Phong đánh đòn phủ đầu, nói mấy câu liền chặn lời từ chối của La Kiêu về. Sau đó lại nói "dù sao anh cũng phải đến đó nên thuận đường đưa em thôi" hay "anh bây giờ đang là làm bổn phận của người theo đuổi đó" balabalabala...... Mấy trợ từ trong câu nói bị hắn dùng đến rung chuyển trời đất, sông cạn đá mòn, La Kiêu buồn nôn da gà rớt đầy đất. Huyện Nham ở thành phố A thuộc về huyện nghèo cần giúp đỡ, vì nằm trong núi cao, nên một khi mưa to dễ dẫn đến sạt lở đất đá, đường đi cũng bị chặn. Kiến trúc ven đường từ những tòa cao ốc biến thành vùng ngoại thành trống rỗng, sau đó là cách một khoảng mới có nhà hai ba tầng hoặc nhà trệt độc lập. Tọa lạc ở giữa vùng núi cao, lấy địa giới huyện Nham làm mốc, chỉ cần đi một giờ là có thể đến huyện thành. Trong khoảng thời gian này, Đoàn Dịch Phong vẫn luôn dùng đủ mọi cách để La Kiêu thay đổi chủ ý. "Em xem, dù sao cũng đã đến rồi vậy dứt khoát đưa đến nhà em luôn, anh cũng không gấp, đến lúc đó lại trở về thì được rồi." "Không được." La Kiêu tuyệt đối không tin Đoàn Dịch Phong sẽ ngoan ngoãn về huyện thành. "Đừng như vậy mà! Em gọi xe còn phải trả tiền, anh lại không thu tiền của em. Nói đi nói lại ở đây cũng không nhất định có thể gọi được xe, bây giờ đã hơn 5 giờ, trời tối sẽ nguy hiểm, sói này hổ này rắn này đều chạy ra......" "--- Thật sự có sói sao?" Húc Húc đột nhiên hỏi một câu. Đoàn Dịch Phong làm như có thật gật đầu, "Chỗ này núi nhiều như thế, bên trong nhiều nhất là sói với rắn, sẽ cắn người đó." "Dù thực sự có cũng không như anh nói." La Kiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Đoàn Dịch Phong, trấn an Húc Húc vừa giật mình thức dậy, "Đừng nghe chú ấy nói bậy, chỗ của ông không có mấy thứ này." "...... A Kiêu." Đoàn Dịch Phong tủi thân, "Cho anh đi chung nha, nói anh là bạn em không phải được rồi sao?" "Có ai dẫn bạn về nhà ăn Tết hả?" "Sao lại không có......" Giọng Đoàn Dịch Phong nhỏ dần. Bỗng thấy đường cái phía trước có mấy con vịt xếp hàng đi qua, hắn vội vàng phanh xe lại, một con vịt vùng vẫy cọ qua bánh xe, thiếu chút nữa đã bị nghiền chết. Đoàn Dịch Phong nhìn chằm chằm mấy con vịt kia, cạn lời không biết nói gì cho phải, "A Kiêu, động vật chỗ của em lá gan bự nhỉ. Vừa nãy anh không đạp phanh kịp thời thì có thể xách bọn nó về nhà làm đồ nhắm rượu rồi." La Kiêu theo quán tính nghiêng người về trước, đầu đập lên lưng ghế. Cậu cau mày xoa trán, "Anh có thể nghiêm túc chút hay không?" "Có sao không?" Đoàn Dịch Phong vươn tay muốn chạm vào lại La Kiêu đẩy ra, hắn thu tay lại xấu hổ xoa mũi. Húc Húc không bị gì, còn đưa đầu ra ngoài của sổ vẫy tay với mấy con vịt. "Húc Húc, ngồi đàng hoàng đừng đưa đầu ra ngoài." La Kiêu kéo bé lại. "Anh...... Yên tâm, tuyệt đối sẽ không có việc gì." Đoàn Dịch Phong thấy La Kiêu căn bản không để ý tới mình, ấp úng đảm bảo. La Kiêu liếc hắn không nói gì. Trên đường đến huyện Nham có một triền núi uốn lượn hơi dốc, chỉnh thể chính là hình xoắn ốc, cần rẽ ba khúc cua lớn, đường lộ cũng không rộng lắm, hơn nữa hai bên cũng không có hàng rào bảo hộ. La Kiêu xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, nhiều năm như vậy, con đường này trừ đường đất biến thành đường xi măng thì cái khác cơ bản không thay đổi gì. Trước kia khi đi học cậu sợ nhất đi con đường này, đặc biệt là ngày mưa, xe tới lui nhiều, lúc đi xuống giống như đứng cạnh vực sâu, sợ hãi không biết lúc nào sẽ ngã xuống. "Nơi này cẩn thận chút." La Kiêu nhịn không được nhắc nhở. "Yên tâm đi, đường khó đi hơn cái này anh đã lái nhiều lần rồi." Đoàn Dịch Phong ngoài miệng không để trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn cực nghiêm túc, dù sao trên xe còn có bà xã và con trai của mình. Lúc ô tô quẹo qua khúc cua thứ hai, một chiếc xe vận tải cỡ lớn từ đối diện chạy tới, Húc Húc ghé vào cửa sổ xe kéo tay La Kiêu: "Ba ba, ba xem, trên xe đó có thật nhiều heo á!" La Kiêu ngẩng đầu liền thấy chiếc xe vận tải kia, trên xe chở đầy heo béo múp, trong không khí toàn mùi phân heo khó ngửi. "Húc Húc muốn ăn heo à? Nhà ông của con chắc chắn có, đến lúc đó cho con ăn ngán luôn!" Đoàn Dịch Phong nói giỡn. Ở khúc cua thứ ba, ô tô với xe vận tải đi ngược nhau, Húc Húc trừng mắt tò mò nhìn đám heo béo múp đối diện, mùi phân heo thối đến mức bé phải dùng tay nhỏ siết chặt cái mũi. Mà loại khoảng cách gần như là trùng với chiếc xe tải này, trong lòng La Kiêu đột nhiên dâng lên một cảm giác khó chịu không giải thích được. Nhưng mà, ngay sau đó —— "---Rầm!" Một lực mạnh đến không thể kháng cự được ầm ầm đâm vào ô tô! Tiếng cọ xát bén nhọn tựa như xé rách màng tai, một giây đồng hồ sau, ô tô bị đụng bay, sau đó trượt dài ra khỏi đường xe chạy, lao ra ngoài! Trời đất quay cuồng! Đại não còn chưa kịp phản ứng đã trống rỗng, sự sợ hãi mãnh liệt thôi thúc bản năng thân thể, La Kiêu đè Húc Húc ở ghế sau, sau đó cái gì cũng không nhớ rõ. Ô tô va chạm vào sườn núi, xóc nảy kịch liệt vượt quá cực hạn mà nội tạng có thể thừa nhận, sau đó chính là một cảm giác đau đớn bén nhọn truyền đến thần kinh đại não. May mắn là ngọn núi này cũng không cao, ô tô lộn mấy vòng, trong quá trình rơi xuống cửa sổ vỡ nát, kính chắn gió cũng không nguyên vẹn, toàn bộ xe bị biến hình nghiêm trọng. Túi hơi an toàn mở ra cứu Đoàn Dịch Phong một mạng, cánh tay hắn bị đâm chi chít mấy mảnh thủy tinh nhỏ, dòng máu đỏ tươi không ngừng trào ra, trừ chỗ đó ra cũng không có vết thương nghiêm trọng khác. Hắn cố sức dời mấy thứ đè trên người mình ra, rồi lập tức xoay người xem xét tình trạng của La Kiêu với Húc Húc. Cửa xe bên trái bị đè ép đến biến hình, khiến La Kiêu không thể động đậy, phỏng chừng trên người cũng bị thương nặng. Cậu vừa đáp lại tiếng hỏi han dồn dập của Đoàn Dịch Phong, vừa cắn răng để Húc Húc bò từ dưới người mình ra ngoài. "Chỗ em thế nào?" Chờ Húc Húc bò ra, Đoàn Dịch Phong gọi điện thoại báo cảnh sát xong thì vội vàng hỏi. La Kiêu mồ hôi đầy đầu, chịu đựng đau nhức thong thả nói: "Nói thật thì không tốt lắm, trái tim tôi...... Không, có thể là bên cạnh, rất đau, còn cả cửa xe đè lên chân tôi, không thể dùng sức được." Đoàn Dịch Phong cau mày dùng khuỷu tay đập phần thủy tinh còn lại, một tay đưa qua thử giúp La Kiêu, "Anh đỡ em, em dùng sức thử xem có thể ra không." La Kiêu hơi dùng sức thì cảm giác cả người như bị xé rách, cậu bèn từ bỏ: "Không được, tôi không thể động!" Đoàn Dịch Phong như bị bao phủ trong làn khói đen, khuôn mặt táo bạo kia lại mang theo sự sợ hãi. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng đưa bàn tay ra phía sau, cắn chặt răng hận không thể phân thây tài xế xe vận tải kia thành tám khúc. Hắn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy! Nháy mắt bị đâm kia sự sợ hãi kịch liệt bất ngờ đột kích, Đoàn Dịch Phong hy vọng đây thực sự là sự cố giao thông, nếu không, hắn sẽ không màng tất cả khiến đầu sỏ gây tội trả giá đại giới gấp trăm lần, gấp ngàn lần! "A Kiêu... A Kiêu em nghe anh nói, cảnh sát sắp đến rồi, em kiên trì một chút, anh còn chưa theo đuổi được em, trăm triệu không thể xảy ra chuyện biết không?" Hắn run rẩy mở miệng, tựa như nếu không nói gì đó hắn sẽ chịu không nổi. La Kiêu nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm, sợ hãi trên mặt Đoàn Dịch Phong đều thu vào đáy mắt cậu, rõ ràng cả người đau muốn chết, cậu vẫn nhịn không được cười cười, sắc mặt tái nhợt nói: "Cái vẻ mặt gì đây? Bị...... Bị thương cũng không phải anh......" "Anh thà rằng là anh!" La Kiêu nghĩ nghĩ, bởi vì đau đớn mãnh liệt đè ép thần kinh đại não mà cười cực kỳ miễn cưỡng, môi cũng nhịn không được run run, "Anh...... anh nếu có thể động thì ra ngoài trước đi, đừng nghẹn ở bên trong này khó chịu." "Còn nữa...... Húc Húc đừng sợ, chờ chú cảnh sát tới ba ba sẽ...... sẽ không sao......" Húc Húc bò từ trong chiếc xe nát bấy ra liền ngồi xổm bên cạnh, nhìn La Kiêu nước mắt chảy dài. "Em ở đây chịu khổ sao anh có thể ra ngoài." Đoàn Dịch Phong trả lời không chút do dự, sau đó nhẹ giọng, gần như cầu xin: "A Kiêu, kiên trì, anh ở đây, em không cần sợ gì cả." - ------------------------ Qua khúc cua thứ ba, xe vận tải xảy ra tình trạnh lật nghiêng khó khăn lắm mới dừng được bên cạnh đường, vô số phương tiện qua lại bị chặn kín, tiếng còi xe vang lên liên miên không dứt. Vài phút sau, tài xế xe vận tải lông tóc vô thương được cứu ra, đứng ở bên cạnh lòng còn sợ hãi. Mà một phút đồng hồ sau khi sự cố xảy ra, gã đứng bên cạnh xe vận tải gọi một cuộc điện thoại. Chỉ có bốn chữ. —— "Nhiệm vụ hoàn thành." - --Hết chương 48
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]