Uyển Du đi lại kéo đầu Tiêu Chiến dậy, mặc cho cậu đang rất yếu, đến thở còn không nổi. Ả lấy súng kê vào đầu cậu.
" Là do mày đó đồ khốn, tất cả là do mày, tại sao? Tại sao lúc nào mày cũng tốt số hơn tao? Tai sao hả? "
" Tôi... rốt cuộc đã làm gì cô? Để cô... hận tôi... đến như vậy? "
Tiêu Chiến yếu ớt thì thào, cảm giác đầu rất đau, toàn thân dần mất cảm giác. Ả ta dí súng mạnh vào đầu cậu, trợn mắt nói.
" Mày quên rồi sao? Là tao... là Lâm Uyển Du cùng cô nhi viện với mày lúc nhỏ, cái đứa mà lúc nào cũng bị hất hủi, còn mày có cái gì tốt mà lúc nào cũng được mọi người cưng chiều, yêu thương hả? Tại sao? "
Tiêu Chiến từ từ mất ý thức, hai tai ù ù cũng không thể nghe được ả đang nói cái gì cả. Ả buông cậu ra, ngồi ôm đầu khóc cho số phận của mình.
Kế Dương cuối cùng cũng đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã giật mình hoảng sợ vì bắt gặp Tư Hàn ở đây, nhìn mình với ánh mắt của dã thú, thèm khát đến đáng sợ.
" Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi, bé con của anh "
" Anh muốn cái gì? "
" Bé con đừng nổi nóng, anh là muốn thịt em "
" Tránh xa tôi ra... tránh ra "
" Nếu không tránh thì sao? "
" Hạo Hiên sẽ đến đây giết chết anh "
" Anh lại đi sợ hắn ta sao? Ha ha ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hau-nho-cua-vuong-tong/2981575/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.