Nhất Bác nắn tay cục bông dắt đi đến công ty, đến nơi ai cũng bất ngờ.
" Vợ Vương tổng đây sao? Đáng yêu thật đó "
Nhất Bác vẫn không quan tâm sự trầm trồ đó, dắt Tiêu Chiến đi lên lầu cởi đồ ra cho cậu, cậu cứ than khó chịu.
" Em ngồi đây, anh đi lấy sữa cho em "
" Dạ "
Nhất Bác đi, Tiêu Chiến nhìn xung quanh, nhìn đến ban công, thấy có cửa thông nên đi ra đó, cậu lại nghĩ ra trò mới. Cậu chạy ra cửa ban công, chui ra đó, đóng cửa lại rồi ngồi núp sau chậu hoa đợi Nhất Bác.
" Ngồi ở đây chắc Nhất Bác không thấy đâu ha, núp dọa anh ấy xíu thôi "
" Tại sao lại muốn dọa anh? "
Khoan.... Tiêu Chiến thấy có cái gì đó sai sai.... nãy giờ có mình cậu ở đây.... vậy cậu đang nói chuyện với ai? Cậu mới ngước lên nhìn.
" Nhất Bác.... sao anh biết em ở đây mà đi tìm thế? "
" Ngốc.... em đứng ngay chỗ cửa kính ai mà chả thấy "
" Nhưng em nhìn vào có thấy đâu "
" Kính này là kính đặc biệt, bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy, nhưng bên trong nhìn ra thì sẽ thấy hết, em hiểu chưa? "
Tiêu Chiến chu môi bất mãn không vui, Nhất Bác cười xoa đầu cậu, đáng yêu chết mất.
" Cứ đáng yêu thế này sẽ bị người khác bắt cóc mất thôi, anh phải làm sao đây? "
" Không sao, đến lúc đó em sẽ chạy về với anh "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hau-nho-cua-vuong-tong/2981553/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.