Hạo Hiên theo Sơ Niệm ra vườn, chả biết cô ta muốn gì nữa. Cô ta quay lại nhìn anh với vẻ thẹn thùng.
" Hạo Hiên.... em thích anh, rất thích.... có thể làm người yêu của em được không? "
" Xin lỗi, tôi đã có người tôi yêu rồi ".
" Anh nói dối, người anh yêu chính là em.... anh lừa em đúng không? "
" Mặc xác cô, tôi đã nói rõ rồi, tôi vào trước đây ".
Hạo Hiên lạnh lùng đi vào thì đột nhiên ả ta chạy lại ôm anh, ngay lúc đó tiếng " xoảng " vang lên. Cả hai theo phản ứng nhìn về hướng phát ra tiếng động thì thấy Kế Dương đứng đó nhìn về phía hai người, đôi mắt từ lúc nào đã đẫm lệ rồi. Kế Dương im lặng, không nói gì cả, bình tĩnh quay đi vào trong.
" Sao chứ? Tại sao phải khóc? Buồn gì chứ? Đã biết từ trước rồi mà, khóc cái gì chứ? Do mày cố chấp thôi, đáng đời chứ khóc cái gì ".
Kế Dương lủi thủi đi vào phòng khóa chặt cửa lại rồi khóc, khóc xong một trận rồi ngủ say sưa, đâu biết rằng Hạo Hiên lo lắng gõ cửa gọi mình đâu.
" Kế Dương à, mau mở cửa, nghe anh nói đi. Kế Dương ".
" Chuyện gì vậy? " Nhất Bác hỏi.
" Là hiểu lầm.... Kế Dương em ấy đang hiểu lầm mình ".
" Chắc nó cần yên tĩnh, cậu mau về nhà đi, sáng mai đến, nó sẽ bình tĩnh lại ".
" Được, nghe theo cậu vậy ".
Hạo Hiên đi về, anh đi ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hau-nho-cua-vuong-tong/2981542/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.