" Cậu chủ.... em bị dập chân rồi ".
" Vô vị, tự đi băng bó, đừng cản trở công việc của tôi " \( Vong Cơ nhập?\).
Nhất Bác không thèm quan tâm vẫn cứ chú tâm vào việc, làm ả tức giận không nói nên lời. Loay hoay mãi một thời gian cũng đã xong, anh nhìn lại thành quả của mình, cũng đẹp lắm. Nhìn qua đồng hồ thì đã 19h rồi, sao mau vậy chứ? Thỏ con của anh còn chưa ăn tối, chắc chắn đói và buồn lắm, anh nhốt cậu trên phòng từ trưa đến giờ lận cơ mà, vậy mà cũng ngoan ngoãn ở trên đó. Nhất Bác cất tiếng nói:
" Mọi người mau đi tắm rửa rồi lại đây ăn tối, cực nhiều rồi ".
" Tụi em làm từ trưa đến giờ không ngừng nghỉ, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có.... Hừ ".
Kế Dương chóng tay, hất mặt hờn dỗi về ông anh họ vô tâm của mình, Nhất Bác nở nụ cười dỗ dành nhóc em này.
" Rồi.... rồi.... cảm ơn nhóc con, cảm ơn mọi người, mau đi tắm để còn dự sinh nhật ".
" Không có quà đâu à nhen ".
" Được rồi, không cần quà ".
Kế Dương nhìn qua Hạo Hiên một cái, rõ buồn, đã bảo với lòng là không được nhìn nhưng vẫn không thể điều khiển được hành động của mình, Kế Dương sợ mình sẽ nhìn Hạo Hiên nữa nên mau chóng đi về phòng. Hạo Hiên nhìn theo thầm nghĩ: \* Em sao vậy chứ? Rốt cuộc là buồn chuyện gì? \*
" Mình về một tí, lát sẽ qua ".
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hau-nho-cua-vuong-tong/2981540/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.