Tiêu Chiến chạy lên phòng đóng rầm cửa lại ôm tim đập thình thịch.
" Suýt tí nữa là bị.... phù may quá ( nhìn lại tay)
hic.... bị kim đâm nhiều quá, cậu chủ mà biết là toi mất thôi.... huhu. Mà kệ đi, cùng lắm là bị tét vào mông thôi. Hic tội nghiệp cái mông của mình quá, mông ơi tao xin lỗi mày ".
Tiêu Chiến đóng cửa, khóa chắc rồi lại giường ngồi làm tiếp, phải xong trước ngày mai.
Sáng hôm sau Nhất Bác đi làm, khuôn mặt anh hôm nay lạnh lắm, không còn gì lạnh hơn khi xuống dưới nhà.
" A Chiến đâu? " Nhất Bác lạnh lùng hỏi quản gia.
" Dạ còn ngủ thưa cậu ".
" Hôm nay là chủ nhật? Cứ để em ấy ngủ đi, đừng gọi dậy.... tí nữa nhớ nhắc em ấy ăn sáng".
Nhất Bác mang theo cơn bực bội đi làm, anh chẳng làm được gì cả, trong đầu cứ nghĩ về thỏ con của mình, rốt cuộc là cái gì mà lại dấu anh nhỉ? Bực bội mãi không thôi, thế là cả cái công ty đang náo loạn lên vì sự khó chịu vô cớ của anh.
" Thư kí đâu? "
" Dạ dạ ".
" Hôm nay là ngày mấy? "
" Dạ hôm nay là 05/10 ".
" Tôi hỏi ngày chứ có hỏi tháng hả? À mà khoan.... 05/10.... chết tiệt.... sao mình có thể quên được chứ? "
Nói xong Nhất Bác lấy áo chạy ra khỏi công ty, đám nhân viên thở phào vì đã thoát nạn, anh chạy đến shop thời trang.
" Đồ tôi đặt đã có hay chưa? "
" Đã có thưa ngài.... đợi tôi một chút ".
Nhất Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hau-nho-cua-vuong-tong/151845/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.