Theo đường chó bay, chim chạy, mọi người xem phim bay thì Tiêu Chiến cũng đã lên 15 tuổi, năm nay cậu đã lên lớp 10 rồi còn Nhất Bác thì đã 20 tuổi, anh nay đã đi vào công ty làm việc rồi, anh làm phó chủ tịch của công ty Vương thị, ừ thì phó chủ tịch nhưng anh vẫn đưa đón Tiêu Chiến đi học mỗi ngày, sáng đưa đi trưa rước về giống y như thiếu gia con nhà giàu, mà hôm nay mặt Tiêu Chiến cứ buồn buồn.
" Em hôm nay em buồn vậy? " Nhất Bác thấy cậu buồn nên thắc mắc hỏi.
" Dạ em không có ".
" Anh không dạy em nói dối ".
" Dạ hôm nay em dò bài được 0₫, mà lớp em thì đang tham gia bông hoa điểm 10, cố lọt vào top 5 vậy mà em lại kéo điểm lớp xuống.... mấy bận rất ghét, bảo em là đồ đần đồ đầu đất.... em không cố ý mà ".
Nhất Bác cau mày.... bọn nó dám mắng Tiêu Chiến, anh còn chưa nở mắng mà bọn nó dám sao? mà sao bé con của anh lại bị dò bài chứ? Anh chợt nhớ ra là anh quên nói với nhà trường về việc của cậu, trí nhớ của cậu không tốt nên không thể bắt cậu học bài được, là do anh sơ xuất. Năm nào chuyển cấp anh cũng phải đi nói chuyện với hiệu trưởng về vấn đè của cậu, cả thi cử anh đều phải cho thầy cô làm hộ, vì nếu để cậu làm thì chắc chắn là không qua nổi rồi. Anh làm tất cả là vì cậu, anh không muốn cậu buồn, không muốn cậu mặc cảm về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hau-nho-cua-vuong-tong/151844/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.