" Nhưng sao hả bác sĩ? Ông mau nói đi " gương mặt của Nhất Bác lộ ra vẻ lo lắng hỏi.
Cả nhà đang nôn nóng kết quả của Tiêu Chiến ra sao mà ông bác sĩ cứ ậm ừ mãi.
" Nhưng mà xương của bé còn non, vốn yếu hơn xương người lớn, va chạm mạnh làm cho xương cưa bé bị vỡ, chúng tôi đã mổ ra để ráp lại, nó ảnh hưởng đến cả tủy..... xương sườn bị gãy đâm vào thịt..... và ảnh hưởng các phần nội tạng gần đó..... còn..... "
" Còn sao nữa?..... ông mau nói đi "
" Ảnh hưởng lớn như thế nên sau này việc hấp thu dinh dưỡng của bé sẽ yếu hơn lúc trước, nghĩa là rất khó để hấp thu dinh dưỡng...... và quan trọng là não của cháu bị va chạm mạnh sau này bé sẽ rất khó nhớ, não của bé đôi lúc sẽ như tờ giấy trắng, không nhớ mọi việc...... chỉ đôi lúc thôi, cả nhà cứ yên tâm, à còn nữa sau này bé sẽ hay đau đầu cả nhà nhớ chú ý nha...... bé bị nặng như thế tưởng chừng sẽ không cứu được nhưng bé rất kiên cường...... rất đáng khâm phục ".
" Cảm ơn bác sĩ..... cảm ơn ".
" Trách nhiệm của tôi mà, thôi mọi người mau vào trong thăm bé đi, tạm biệt ".
Cả nhà vào thăm, trên giường bệnh có một bé con 10 nhỏ nhắn nằm đó, người đầy băng gạc quấn quanh, hơi thở thoi thóp, nặng nhọc, cứ như là không có vậy, rất yếu, cần đến cả bình dưỡng khí để duy trì cho bé. Anh đi lại gần, cả người không còn sức lực nào nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hau-nho-cua-vuong-tong/151842/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.