Nhất Bác đang nằm đọc sách thì mẹ anh vào đưa cho anh tiền và nói:
" Con ở nhà với A Chiến nha, ba mẹ đi công tác sẽ về sớm thôi, rồi ba mẹ sẽ mua quà cho con "
" Ba mẹ thôi đi, ba mẹ lúc nào cũng đi cả, có bao giờ ba mẹ ở nhà với con dù một ngày, lúc nào cũng công việc lúc nào cũng tiền tiền tiền..... có bao giờ ba mẹ nghĩ đến con muốn gì và cần gì chưa? " anh giận dữ lớn tiếng nói.
Tiêu Chiến nghe anh lớn tiếng nên chạy liền lên lầu, rón rén núp sau cánh cửa mà ló đầu vào nhìn, nhìn anh lúc này thật sự rất tội, Tiêu Chiến hiểu mà, tuy là cậu mới 10 tuổi nhưng cậu hiểu hết đấy, tình yêu thương của ba mẹ thật sự rất quan trọng nha. Cậu cũng muốn lắm chứ, nhưng ba mẹ cậu đã qua đời lúc cậu lên 4 rồi, gia đình nội ngoại hất hủi cậu đưa cậu vào coi nhi viện. Tiêu Chiến thấy mình đáng thương, cậu cũng đáng thương.
Mẹ nắm lấy tay anh.
" Con hãy hiểu cho ba mẹ, Nhất Bác à..... ba mẹ làm tất cả đều là vì tương lai của con ".
" Mẹ thôi đi ( hất tay mẹ ra ) con không cần ".
Tiêu Chiến thấy tình hình căng thẳng nên chạy vài ôm eo anh an ủi cho anh bớt giận.
" Cậu chủ, đừng giận bà chủ mà..... bà có nỗi khổ ".
Anh lòng đang rất tức giận nên hất cả Tiêu Chiến ngã.
" Em tránh ra luôn đi "
Nói xong anh bỏ ra ngoài, Tiêu Chiến vội đứng vậy chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hau-nho-cua-vuong-tong/151841/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.