Phú bà đặt tô chân giò hầm củ sen xuống bàn rồi ngoắc mợ lại ăn, mợ phần vì ái ngại, phần còn lại là áp lực bởi cái khí thế toát ra từ bà, tuy bây giờ bà đã đối xử tốt với mợ hơn trước rất nhiều nhưng những tổn thương cũ mà bà gây ra vẫn còn đọng lại trong trí nhớ.
Vả lại tự dưng bà lại thay đổi cách ứng xử với mợ mà không có lý do, nên mợ không thể không hoài nghi là bà có ý đồ nào khác, cho dù không phải ý đồ xấu đi chăng nữa nhưng mà bà làm vậy cũng khiến mợ không được thoải mái.
- Đây là tô chân giò hầm củ sen ta đích thân xuống bếp hầm cho con, ăn nhiều vào nhé, để còn tẩm bổ cho....cho con.
- Dạ...bà ơi...con...con.
Mợ lúng túng nhìn sang cậu, ánh mắt van lơn mong cậu giải vây, nhưng cậu chỉ che miệng cười chứ không có ý muốn giúp.
Phú bà liền bị doạ, vội vàng áp tay lên má mợ, sốt ruột hỏi..
-
- Con bị làm sao? Không khoẻ ở chỗ nào ư?.
- Dạ... con không sao đâu ạ, con chỉ... chỉ là....
- Chỉ là cái gì?
- Chỉ là... thấy bà đối xử tốt với con quá, nên con hơi bối rối.
- Ôi, nỡm ạ...Bớt ngốc cho tôi nhờ, mau lại đây ăn đi.
- Dạ...Con được ăn thật sao?.
Phú bà chống nạnh, lườm yêu mợ một cái.
- Giả như thế nào được?.
Mùi thơm của tô chân giò hầm củ sen lan tỏa khắp căn phòng, hương vị ngọt bùi của củ sen hoà quyện với cái béo ngậy của chân giò hầm nhừ, xộc thẳng lên mũi mợ, thú thật là mợ thèm đến nhỏ dãi, nhưng mà mợ nhát.
Tay mợ cầm cái thìa mà run run như thể trời sắp sập xuống tới nơi vậy, cậu chậc lưỡi một cái, giành lấy cái tô, kiên nhẫn bón từng thìa cho mợ, thìa nào được đưa đến miệng, mợ đều uống hết, không dám nhổ ra.
Quận cậu, cậu bón, phiên mợ, mợ uống, thế là không lâu sau, tô canh chân giò đã vơi được một nửa, mợ ban đầu có chút ái ngại, nhưng mà sau đó lại tay không chén sạch từng khoanh chân giò to tướng, nước hầm sóng sánh, trong vắt, củ sen thì ngọt, chân giò béo ngậy được nêm nếm vừa vặn. Công nhận bu cậu hầm chân giò ngon số dách.
Chẳng mấy chốc cái bụng mợ no căng, mợ ngồi mợ thở phì phò, cậu lấy khăn ra giúp mợ lau tay rồi tới miệng, cậu kỹ càng đến mức không bỏ xót dù là một kẽ ngón tay. Mợ vui vì được ăn ngon nhưng cũng cảm thấy ngượng vì ăn uống vô tư trước mặt Phú bà.
Ánh mắt của bà dịu lại, khác hẳn với cái vẻ khó ở như thường ngày, bà mỉm cười hài lòng khi thấy mợ đã chén sạch tô chân giò hầm củ sen do chính tay bà nấu.
- Thế mới ngoan, ăn đầy ngủ đủ như vậy mới tẩm bổ được cho chá...à không,
cho con chứ.
Nói mới để ý, nãy giờ nghe bà nói chuyện, mợ cảm thấy là dường như bà muốn nói gì đó nhưng đến thời điểm quan trọng nhất thì lại bị dấp, mợ tính hỏi nhưng rồi không dám, nói chung là, mợ có cảm giác như câu nói của bà hoàn toàn chưa trọn vẹn.
Rõ ràng là phú bà đang định nói gì đó, nhưng lại ngừng lại giữa chừng, điều này khiến mợ càng cảm thấy bối rối hơn, mợ cúi đầu, không dám hỏi trực tiếp, nhưng lòng thì đầy trắc ẩn.
Cậu Hai quan sát hết thảy biểu cảm của cả hai, cậu muốn cho mợ và bu có không gian riêng để hiểu nhau hơn nên đã biện cớ ra ngoài hóng gió để đánh bài chuồn, cậu nói là cậu đi liền nên mợ đâu có gọi cậu lại kịp, bây giờ trong phòng chỉ còn hai người, Bu cậu và mợ.
Bà nhìn mợ, bà thấy hổ thẹn, rồi bà thở dài, như thể đã quyết định nói ra điều gì đó.
- Thật ra... ta có điều muốn nói với con.
- Dạ... Bà cứ nói đi ạ, con nghe.
- Ta biết trước đây ta đối xử với con không được tốt, có những lời nói, hành động của ta đã khiến con tổn thương. Nhưng giờ ta nghĩ lại, ta rất hối hận, ta muốn chuộc lỗi, muốn bù đắp cho con.
Mợ nghe mà không tin vào tai mình, không ngờ, người như Phú bà cũng có thể nói ra những lời cảm động như vậy mà đặc biệt là nói với mợ, tuy nghe cảm động nhưng mợ vẫn là không tin.
- Dạ...con...con cảm ơn bà, nhưng con không dám nhận.
- Con vẫn là không tin tấm lòng của ta.
- Con xin lỗi vì khiến bà thất vọng, chỉ khi nào bà ở trong hoàn cảnh của con thì mới hiểu, cái cảm giác mà một người đang thù ghét và đối xử rất tệ với mình nhưng tự nhiên, đùng một cái, không vì lí do gì cả, họ lại tốt với mình một cách lạ kỳ...Thật sự rất khó để tin tưởng...
Phú bà nghe mợ nói mà lặng người, ánh mắt thoáng chút xót xa. Bà biết những tổn thương mà mình đã gây ra cho mợ không dễ gì mà mợ có thể quên.
Bà cũng hiểu rằng mợ có lý do để hoài nghi, bởi sự thay đổi của bà đến quá đột ngột, không có lời giải thích rõ ràng. Sau một hồi im lặng, bà khẽ thở dài, giọng nói nhẹ nhàng hơn nhưng chất chứa nhiều cảm xúc.
- Ta hiểu... Ta biết việc này không dễ dàng cho con, có lẽ, nếu ta ở vào vị trí của con, ta cũng sẽ có suy nghĩ giống như con bây giờ. Nhưng con à, ta muốn nói ở đây không có gì là tự nhiên cả.
Bà ngưng lại, đôi mắt nhìn xa xăm, như nhớ về những chuyện đã qua. Mợ lặng im lắng nghe, lòng có chút mềm lại, nhưng vẫn giữ khoảng cách để tự bảo vệ mình.
- Khi con về hầu cậu Hai, ta đã từng có định kiến với con chỉ vì con là con của mụ Thắm, mà mối quan hệ trước kia giữa mụ và chồng ta...Thì con biết rồi đó.
- Dạ.
- Ta thừa nhận, lúc đó ta đã sai vì ta thù ghét con mụ Thắm mà đã trút giận lên người con, ta đay nghiến, đánh đập, mạt sát, sỉ vả, xúc phạm con bằng những lời nặng nhất...Thế mà khi con phát hiện ra bệnh của ta, con không vì thù riêng mà sẵn lòng giúp ta tìm ra phương thuốc để chữa trị...Đức tính cao quý đó, ta còn phải học hỏi nhiều từ con.
- Vâng...
Giọng bà trở nên nghẹn lại, đôi tay khẽ run lên. Mợ không ngờ rằng đằng sau cái vẻ bề ngoài cứng rắn của phú bà lại là những trăn trở như thế. Mợ thấy lòng mình dần nhẹ lại, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng được. Mợ khẽ nói.
- Dạ...con cũng hiểu được rằng bà có lý do riêng của mình, nhưng những gì mà tuổi thơ con đã trải qua... Thật lòng khó quên lắm bà ạ.
Phú bà gật đầu, ánh mắt đầy sự hối lỗi.
- Ta không mong con tha thứ cho ta ngay lập tức, ta chỉ mong con có thể cho ta một cơ hội để bù đắp. Ta sẽ không ép buộc con, nhưng mong con hiểu rằng ta thật lòng. Ta muốn mối quan hệ của chúng ta sẽ khác đi, sẽ tốt đẹp hơn, là vì cậu, vì con, vì ta, vì ông, và còn vì...Đứa cháu của ta đang nằm trong bụng con nữa.
Mợ trố mắt nhìn phú bà, hình như tai mợ bị ù tới nơi rồi thì phải? Mợ nghe được bà nói cái gì mà "Đứa cháu của ta đang nằm trong bụng con nữa".
Chuyện mợ chửa con của cậu chưa hề được công khai, vậy mà bà lại nói ra một cách rõ ràng và tự nhiên như thể bà đã biết từ lâu, mợ mất bình tĩnh như sắp ngã đến nơi, phải lấy tay chống lên ghế làm điểm tựa, nghe bà nói mà mợ cứng họng luôn rồi, không biết phải trả lời như nào nữa.
- Bà... Sao bà biết con... con đang chửa ạ?.
Dường như cảm thấy câu hỏi này hơi sai trình tự nên mợ sửa lại cho đúng.
- Bà biết được thân phận con gái của con, khi nào vậy ạ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]