Thuốc của phú bà còn đúng vài thang nữa là hết, mợ định một mình ra ngoài xã một chuyến để bốc thuốc cho bà sẵn tiện mua thêm sợi mây về đan giỏ để bán, cậu tất nhiên là không chịu, cơ mà cậu cũng không đi theo được vì còn vướng công việc.
Thế là cậu sai thắng Niên đi cùng mợ, lâu lắm rồi mới được đi chơi xa nên Niên háo hức phải biết, dinh thự nhà họ Bùi to thì có to nhưng ở hoài một chỗ riết cũng chán, có Niên đi cùng mợ, cậu cũng yên tâm hơn đôi chút.
Khi xuồng bắt đầu lướt trên sông, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm mái tóc mợ bay, những gợn nước nhỏ lăn tăn xô vào nhau tạo nên những vòng tròn loang loáng khắp mặt nước, nước sông trong veo phản chiếu bầu trời xanh thẳm và những đám mây trắng bồng bềnh như dãy bông gòn trôi nổi.
Tiếng cá lòng tong quẫy nước, tạo ra những giọt nước bắn tung tóe, góp phần thêm sự sống động và tươi mát của khung cảnh. Niên ngồi cạnh, đôi mắt sáng lên vẻ hứng thú khi ngắm nhìn cảnh vật, thỉnh thoảng lại thích thú chỉ tay vào cái này cái kia, tâm trạng của Niên tốt như vậy, mợ nhìn theo bất giác mỉm cười.
Còn nhớ năm đó, nhờ mợ là người đầu tiên phát hiện ra triệu chứng ho ra máu kỳ lạ và giúp phú bà tìm được cách điều trị kịp thời nên mới giữ được cho bà một mạng, cũng nhờ thế mà thái độ của bà đã không còn khó chịu mỗi lần nhìn thấy mợ như xưa nữa.
Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-nha-ho-bui/3645515/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.