Mận đúng là có cầu xin quan, nhưng không phải xin giảm án cho Hảo như Hảo tưởng tượng mà là cầu mong quan minh xét cho mình, cậu Hai vốn công tư phân minh, lập tức phê chuẩn cho Mận trình bày.
Mận tường thuật lại từ đầu chí cuối cho quan nghe về quá trình Hảo lẻn vào trong nhà lúc Lợn đi vắng để giở trò đồi bại với mình cho đến khi bị mẹ chồng phát hiện và hiểu lầm là Mận dắt trai về nhà tằng tịu, ngay cả việc Mận vì uất ức nên đã nghĩ không thông dẫn đến nhảy sông tự vẫn.
Mận không bỏ sót bất kì chi tiết nào, lúc này thì Hảo gần như chết lặng, hai tay Hảo run cầm cập, dân chúng bắt đầu bàn tán xôn xao ở dưới, quan phải gõ bàn bộp bộp vài cái thì họ mới chịu im lặng.
- Trật tự.
Sau đó quan mới hỏi Mận.
- Cô nói là cô bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà?.
Mận khó xử nhìn sang Lợn, Lợn không nói gì, quan hỏi lẽ nào Mận dám khai gian? Không còn cách nào khác Mận đành gật đầu.
- Dạ bẩm quan, đúng là như vậy.
Dân tình ngay lập tức hướng mắt về phía bu Thắm, xì xầm xầm xì, dù là nói to hay nói nhỏ thì cũng lọt vào tai bà ấy hết cả rồi, bu Thắm đứng bên dưới giận run cả người, hận không thể vả tét mồm con ranh đang cáo trạng mình ở trên kia.
Mọi người nhìn vào mình lắm vậy, bu Thắm có phần ái ngại, ở không đặng, đi cũng không xong, hôm nay đúng là ngày rủi của bu đây mà?.
Quan không đáp lời Mận mà quay sang hỏi trưởng thôn đang run rấy ở dưới.
- Thôn mình có luật mẹ chồng được quyền tự ý đuổi con dâu ra khỏi nhà từ khi nào ấy nhở?
Trưởng thôn đồ mồ hôi hột, vội vã thưa trình.
Bẩm quan, tiền lệ thôn Tô Chẩm xưa giờ chưa từng có điều luật đó.Chưa từng? Vậy bây giờ cô nương này đang cáo trạng với tôi là cái gì đây? Có phải nên trách ông quản lý không nghiêm không?.Trưởng thôn á khấu.
Lập luận của quan vừa chặt chẽ vừa sắc bén, thành thử ra chẳng còn lí do gì để trưởng thôn biện hộ cho mình.
Trưởng thôn cúi đầu nhận phạt.
- Bẩm quan, lỗi do tôi là người đứng đầu một thôn nhưng quản lý lỏng lẻo, để người trong thôn mình tự tung tự tác, nay quan phạt sao thì tôi chịu vậy, không dám than trách nửa lời.
- Được rồi, tội của ông tôi sẽ xử sau, còn bây giờ cho đòi mẹ chồng của cô nương này lên gặp quan.
Trưởng thôn lập tức gọi bà Thắm lên trình quan rồi cũng xin phép lui xuống, bu Thắm quỳ ở giữa thằng Hảo và con Mận, bu gặp quan mà ngỡ bu thấy hổ, vì mặt bu sợ đến xanh lè xanh lẹt.
Quan bắt đầu tra hỏi lần lượt từ thằng Hảo, thằng Hảo thì nó sợ chết sẵn rồi nên bây giờ nó nhận tội lẹ lắm, nó suy nghĩ thà rằng bây giờ cứ thật thà trước đi, biết đâu quan mủi lòng thương nó?. Rồi quan hỏi đến bà Thắm.
- Tôi nghe nói bà lộng quyền, tự ý đuổi con dâu ra khỏi nhà? Bà có gì muốn nói không?.
Bu Thắm bình thường mở miệng chửi người khác thì đặc sắc như hát tuồng, vậy mà hôm nay tiếp chuyện với quan thì đớt lên đớt xuổng như người bị cà lăm.
Dạ dạ bẩm quan... tui không có ạ.Bà không làm vậy sao con dâu của bà lại nói?Dạ.tui...tui chỉ chả vờ đuổi nó đi thôi, vậy mà nó đi thật.... Sao có thể trách tui được?Mận nghe mà ức, uống công khi nãy nó còn lo lắng cho bu? Mận còn tính xin quan giơ cao đánh khẽ, thế mà bu lại trơ tráo đến thể, xem ra sự lo lắng của Mận là dư thừa rồi? Bu đã làm sai mà còn không biết hồ thẹn đồ lỗi ngược cho Mận? Vậy thì lần này, thân ai nấy lo đi, bu ạ.
Mận chẳng nể nang gì bu đang chả vờ sướt mướt, trước mặt toàn bộ người dân trong thôn dõng dạc vạch mặt bu.
- Xin quan hãy làm chủ cho dân nữ, mẹ chồng của dân nữ quả thật là loại người tráo trở đổi trắng thay đen, đêm đó mẹ chồng đã mắng chửi và đuổi dân nữ cùng đứa con nhỏ đi trong đêm chứ không có chuyện chả vờ chả vịt gì ở đây. Nếu quan và mọi người không tin thì dân nữ xin cắn máu thể độc tại đây.
Lợn thấy bu và Mận vạch áo cho người xem lưng thì bắt đầu ngao ngán, đoạn tính bế Dừa ra ngoài cho thoáng khí chút thì bị Ruộng níu tay giữ lại. Kết quả là vẫn xem quan xử án đến cuối cùng.
Bu Thắm không ngờ đến việc con Mận dám vạch trần mình trước mặt nhiều người như thế, lửa phải gọi là bốc lên tận đầu, bu không kiêng nể trước mặt quan lớn mà thẳng tay vả vào mặt Mận vài cái, cơ mà Mận cũng chả vừa, bu vả Mận thì Mận nắm tóc bu lại vặt ra một nùi.
Hai người cứ thế mà choảng nhau, dân tình được phen dậy sóng, chứng kiến một cảnh này Lợn không biết phải giấu mặt vào đâu? Bu với Mận túm tóc, xé váy nhau ghê lắm, phải chừng chục tên binh lính nhảy vào can thì mới ngăn được họ lại.
Hậu quả cho cuộc xung đột khi nãy là một người sưng vù một bên má, còn người kia bầm đen hai con mắt, nom người ngợm tả tơi, tóc tai bù xù, đến là mắc mệt.
Đàn bà con gái trong thôn nhìn vào chỉ biết trề môi chê bai, còn đàn ông con trai thấy thì cũng lắc đầu muốn chạy. Chỉ thấy thương thay cho số phận của Lợn. Phải còng lưng nuôi một bà mẹ tham ăn biếng làm, rồi có thêm một con vợ tính tình chua ngoa, ghen tuồng như hoạn thư.
Bu Thắm với Mận thì ghê gớm lắm rồi, trước mặt quan mà dám làm náo, đã vậy khi bị binh lính giữ lại mà họ còn chưa chịu dừng, múa võ tay không được thì chuyển sang đấu võ mồm, bu Thắm chỉ tay vào mặt con Mận.
Cái loại con dâu mất dạy, vô phép như mày, mai mốt cấm tiệt bước chân vào nhà tao nghe rõ chửa?.Chắc tui thèm vào? Báu bở gì cái ngữ như bu, vậy thì nhà của tui cũng đừng hòng mà ló mặt qua.NHÀ NÀO CỦA MÀY? Nhà của con tao thì tao vào? Mày cấm được không?.THẾ THÌ NHÀ NÀO LÀ NHÀ CỦA BU, bu tưởng bở à? Gian nhà dành cho người hầu là của phú ông, ĐỒ CỦA PHÚ ÔNG CŨNG LÀ CỦA PHÚ BÀ, còn nhà của chồng tui là nhà của chồng tui, đồ của chồng tui cũng là đồ của tui, cái loại phong lan tầm gửi như bu? Cục c*t mèo cũng đừng mơ mà ngửi, bu ạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]