Sau khi giúp cậu Hai lau khô tóc, hai người họ ngồi sát bên nhau, người thì lặng im, người lựa lời mà nói.
- Sao cậu Hai biết con ở đây mà tìm?
- Nếu cậu không biết mày ở chỗ này thì mày tính trốn cậu cả đời luôn phải không?
Bị hỏi khó, Lợn cứng họng.
Cậu thấy Lợn ủy khuất gục đầu xuống, liền bắt nó ngước mặt lên cho bằng được, cậu ghét mỗi khi Lợn khúm núm với mình như vậy.
Cậu ra lệnh.
- Ngước mặt lên trả lời cậu.
Giọng Lợn run run.
- Con xin lỗi.
- Cậu không muốn nghe mày xin lỗi, CẬU MUỐN MÀY TRẢ LỜI.
- Ghét cậu lắm à?
Lợn nhất quyết lắc đầu.
- Vậy sao lại trốn?
Cậu gặng hỏi. Dùng sức mạnh của hay tay áp chế hai vai Lợn lại.
- Con sợ.
- SỢ CÁI GÌ? AI LÀM MÀY SỢ?
- Con sợ vì con KHÔNG CÒN mặt mũi nào để gặp cậu, dù sao thì...năm năm trước, con là đứa khốn nạn đã phản bội niềm tin của cậu, con bị vậy là xứng đáng, nếu cậu còn giận hay thù ghét gì con thì cứ đánh con đi, đánh đến khi nào cậu hết giận.
- Cậu không đánh mày được.
Cậu buông lỏng hai vai Lợn ra, Lợn chăm chú nhìn cậu, ánh mắt cậu phức tạp khó nói.
- Sao lại không đánh được hả cậu?
- Cậu đau.
Dù trời ở ngoài đang mưa, bên trong cũng lạnh, ấy vậy mà có người lại cảm thấy ấm lòng. Trong vô thức, hai hàng nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-nha-ho-bui/3617998/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.