Lợn ngồi gắp hủ tiếu đưa tới miệng nhưng lại nghiền ngẫm chuyện gì đó, rất lâu, mà tô hủ tiếu thì không vơi được miếng nào.
Bình thường Lợn ăn rất nhanh, khéo nãy giờ cái giò lợn bị chén sạch bảy đời dương rồi chớ? Biết là Lợn đang gặp chuyện không vui nên hai anh chị Tập Tành cũng chỉ nhìn về phía Lợn, rồi lại nhìn nhau khẽ lắc đầu.
Mãi đến lúc khách thưa dần, anh Tập chị Tành sắp dọn gánh thì Lợn mới trở lại trạng thái tinh thần bình thường, tô hủ tiếu còn y xì, cái giò lợn còn chưa cạp đến. Lợn tính tiền xong xuôi cũng tiu nghỉu đi về.
Trông Lợn xịu xuống mất hết sức sống, khác hẳn với bộ dáng tươi tắn khi nãy mới đến đây, ánh mắt của hai anh chị nhìn theo bóng dáng của Lợn, không khỏi thương cảm.
Mận rình Lợn ở tận ngoài bụi hoa dâm bụt, cũng nghe loáng thoáng được cuộc trò chuyện của các bậc bô lão.
Tâm tình Mận cũng chẳng khá hơn Lợn là bao, nhắc đến người đó là Mận như có cái gai trong lòng, cậu Hai đối với Lợn có lẽ là nốt chu sa rực rỡ, còn đối với Mận mà nói, Cậu Hai chẳng qua chỉ là kỳ đà cản mũi.
Là sao chổi của cuộc đời Lợn và là khắc tinh của nó, cậu đi tận năm năm trời thì tại sao cậu không đi luôn đi? Trời khiến cậu về đây làm chi? Để phá vỡ hạnh phúc mà bao năm nay nó khổ công lắm mới gầy dựng được à?
Mận không cam tâm và không bao giờ để cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-nha-ho-bui/3617582/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.