Ngày hôm sau, cậu cũng đợi đến khi trời sụp tối như vậy rồi lén lút mang đồ ăn vào cho Lợn, cứ tưởng là thần không biết quỷ không hay nhưng cậu đâu có ngờ rằng bu Loan của cậu biết hết cả, chỉ là một mắt nhắm một mắt mở cho qua, phú bà kể ra không phải người tốt, cũng chẳng phải là người xấu, bà cũng chỉ là một người mẹ với những suy nghĩ ích kỷ của riêng mình.
Mới đó mà hai ngày đã trôi qua, Lợn được thả ra, mấy vết roi trên người nó cũng phai mờ đôi chút, nếu không kéo tay áo lên thì sẽ không thấy, Lợn chạy một mạch về nhà xem tình hình ra sao, vừa thấy Lợn về, Cu Tí đã vui mừng hớn hở, nó vừa vui vừa khóc, vui vì anh Lợn của nó cũng về, khóc vì nó biết anh Lợn của nó bị người ta đánh đập, hành hạ nhưng nó không được nói ra.
Bu Thắm ốm yếu không bước xuống giường được, mắt bu cũng mờ đi nhiều rồi nên không nhìn thấy rõ được nữa, chỉ khi Lợn ngồi cạnh bên giường của bu, dùng đôi tay nhỏ bé đầy vết chay chạm vào đôi tay sần sùi, mềm nhũng của bu thì bu mới chắc chắn là Lợn của bu đã về rồi.
Lợn chạy xuống bếp coi thử mấy ngày nay Lợn vắng nhà thì họ có kiếm thứ gì đó ăn tạm được hay không, thì thấy còn vài quả trứng gà chưa luộc và một niu cà tím chưng tương, còn có siêu thuốc đã đun rồi, Lợn hoài nghi hỏi Cu Tí, Cu Tí trả lời lấp lửng, tại chị Mận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-nha-ho-bui/3571104/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.