- Ta biết Khánh Dương cứng đầu nhưng con đừng nặng nhẹ với em được không? Từ xưa đến nay vốn bản tính của nó vậy rồi
Ông Khánh Hưng cố giải thích nhưng thằng con trai cả cứ lơ đi, hắn chau mày
- Tại sao không? cái thứ ăn cháo đá bát như nó..
- Hoàng Khánh Hùng!
Bà Ái Vy giận tím tái hết cả mặt, chỉ vào mặt Khánh Hùng
- Con đừng tưởng ta không biết con hết lần này hết lần khác hãm hại em trai con. Tại sao vậy? nó dù gì cũng là em con mà? Con thử nghĩ xem, lúc con khó khăn nhất, lúc công ty con vỡ nợ, ai là người đã giúp con? ta nói ra không phải để so đo tính toán nhưng con nói vậy có phải là có tội hay không?
Khánh Hùng cúi gầm mặt, hắn tức đến sôi cả máu. Đúng là thời gian qua hắn làm việc trên địa bàn Hà Nội thì không ít lần công ty đứng bên bờ vực phá sản. Khánh Dương đã dang tay giúp đỡ "anh trai" mình, đương nhiên là một cách miễn cưỡng rồi. Đối với anh mà nói thì số tiền đó nhỏ như cái móng tay vậy. Nhưng rốt cuộc người ăn cháo đá bát ở đây..chẳng phải là Khánh Hùng hay sao? Hắn ghét Hoàng Khánh Dương, ghét cay ghét đắng, ghét đến hận thù, ghét đến in sâu vào máu. Khánh Dương luôn luôn hơn hắn, tất cả mọi thứ
- Cứ lơ đi, đừng để ý đến Khánh Dương nữa. Cuộc đời của nó quá bi thảm rồi. Đến tận bây giờ nó mới có con Dâu là điểm tựa, con không thương nó nhưng chi ít cũng đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401560/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.