Khánh Dương chau mày từ từ mở mắt. Anh vội nhảy xuống giường làm bà Ái Vy đang thiếp đi cũng giật mình theo
- Khánh Dương!
- Mẹ! Ánh Nguyệt sao rồi?
- Suỵt, khẽ thôi! nó đang nằm bên kia kìa
Bà Ái Vy chỉ chỉ qua bên phải. Khánh Dương nhẹ vén màn lên. Ánh Nguyệt nằm gọn trên chiếc giường bệnh, sắc mặt đã tươi tắn hơn hôm trước. Anh thở phào nhẹ nhõm ngồi thụp xuống giường
- Con thấy sao rồi?
- Con bình thường mà, chỉ là hơi choáng
- Bình thường cái nỗi gì? bày đặt truyền máu cho con Nguyệt rồi ngất ra đấy. Mày nghĩ mày dư máu lắm sao?
Giọng nói ồ ồ vang lên bên ngoài cánh cửa. Không nhìn anh cũng biết đó là Khánh Hùng. Anh ta bước vào với ông Khánh Hưng
- Khánh Dương, con không sao chứ?
Ông Khánh Hưng hỏi, vội đến xem xét con trai
- Không sao
Ông thở dài trước lời đáp qua loa của Khánh Dương, tiếp tục than vãn
- Cũng may Khánh Hùng đến kịp..chứ không thì..
- Anh ta thì liên quan gì chứ?
Vừa nói, Khánh Dương vừa nhìn Khánh Hùng mà lườm đau lườm đớn. Khánh Hùng cười khẩy
- Liên quan gì à? Liên quan đến cái mạng chó của mày đấy
- Kìa Khánh Hùng, nói nhỏ nhẹ với em thôi
Bà Ái Vy chen vào, xuýt xoa
- Con truyền máu cho con Dâu, nhưng kiệt sức nên ngất đi một lát. May Khánh Hùng đến kịp
Anh nhìn vẻ mặt ra vẻ cao thượng của Khánh Hùng, hơi cong môi
- Anh nghĩ anh hiến máu cho tôi thì tôi sẽ tha thứ cho anh sao? Thật kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401559/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.