- Tình hình sức khoẻ của bệnh nhân đang rất tốt, biểu hiện mất trí nhớ cũng chẳng còn. Cần duy trì tâm lý ổn định và uống thuốc thường xuyên
Bà Ái Vy gật đầu lia lịa cảm ơn bác sĩ ríu tít. Bà thở phào nhẹ nhõm, may Khánh Dương không sao chứ nó có mệnh hệ gì thì sao bà sống nổi. Bà khẽ vào phòng, Khánh Dương buồn hiu nhìn ra phía cửa sổ. Nhìn là biết nhớ con Dâu rồi
- Con bé này thật là! người nó thương đang chống chọi với bệnh tật mà nó ton hỏn đi đâu mất ấy
Bà Ái Vy chọc ghẹo Khánh Dương khiến anh đỏ hết mặt
- Mẹ nói gì thế? chắc cô ấy bận thôi
- Bận yêu ông thì có!
Anh lại ngại ngùng hơn, liền lảng ánh mắt đi chỗ khác. Mấy tiếng bước chân lộp cộp vang lên từ phía hành lang rồi dừng trước cửa phòng bệnh. Hà Lan bật mạnh cửa ra, nước mắt rơi xuống nhiều đến nỗi ướt hết cái áo của cô. Hà Lan nức nở
- Khánh..Khánh Dương..Ánh Nguyệt
Anh bật dậy ngay lập tức, phóng xuống giường
- Ánh Nguyệt làm sao?
- Ánh Nguyệt đang cấp cứu rồi, tình trạng không tốt cho lắm
- Ở đâu?
- Phòng cấp cứu số 2
Khánh Dương vừa nghe xong, anh giựt phăng chiếc kim tiêm truyền nước biển xuống. Phóng ra ngoài mặc vết thương ở cổ tay đang rỉ máu
- Cô bé..Ánh Nguyệt làm sao?
Bà Ái Vy nắm chặt lấy đôi bàn tay của Hà Lan, hỏi dồn
- Ánh Nguyệt bị đâm bác ạ, nguy kịch lắm
Vừa dứt lời, bà Ái Vy hốt hoảng chạy theo Khánh Dương. Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401557/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.