Ánh Nguyệt bần thần, không ngờ người hại Khánh Dương ra nông nỗi này vài tiếng trước đã dán lên mặt mình mấy cái tát. Mình tức đến nỗi chẳng thể kiềm chế được cảm xúc chộp lấy cái ly ném thẳng về phía cửa
- Đồ cáo già độc ác
Con bé Thuý Vân xồng xộc xông vào
- Chị Nguyệt, chị sao thế?
- Đừng vào! mảnh chai
Nó giật thót lùi lại
- Để chị dọn cho
Ánh Nguyệt lúi húi cong người nhặt từng mảnh vỡ. Tay mình run lên vì tức giận quên sạch cảm giác đau khi từng mảnh thuỷ tinh bé nhỏ đâm vào lòng bàn tay
- Chị! chị có nghe không thế? để em nhặt cho! chảy máu rồi
Ánh Nguyệt chốc giật mình bởi tiếng nó bên tai vội thả hết mảnh vỡ xuống. Khánh Dương đã chịu thật nhiều thiệt thòi rồi. Ánh Nguyệt bật dậy chộp lấy cái áo khoác
- Thuý Vân, em dọn giúp chị! chị có việc cần làm rõ
Con bé nghe theo răm rắp tiễn mình ra cửa. Buồn cười ở chỗ, nó đưa cho mình một con dao rọc giấy be bé
- Chị này, em biết chị đi "xử lý" nên lấy cái này phòng thân nhé!
Ánh Nguyệt ngơ ra rồi gật đầu chộp lấy con dao vội leo lên chiếc xe taxi phi thẳng đến nhà ba Hà Lan
- Huỳnh Huyền Nguyệt! cô cút ra đây cho tôi
Vừa xuống xe, Ánh Nguyệt đã gào lên, tức đến nỗi mắt nổi gân đỏ
- Xuống đây cho tôi
- Hạ Ánh Nguyệt! cô đang làm loạn gì vậy
Lâm Phong bước ra, hắn chỉ dám đứng ở cửa vì thấy Ánh Nguyệt cầm dao. Vừa thấy hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401556/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.