Ngày Ánh Nguyệt rời đi, bỏ Khánh Dương mà lặn lội lên Hà Nội một mình. Chưa bao giờ anh cảm thấy cuộc đời mịt mù đến thế, có lẽ nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời anh không phải là mắc căn bệnh oái oăm đó mà chính là không thể giữ được cô gái mình thương. Dẫu có ở nước ngoài, có bằng cấp, có tiền, có nhà, có xe, có công ty, có tất cả mọi thứ nhưng Hoàng Khánh Dương lại chẳng thể có được Hạ Ánh Nguyệt. Anh dằn vặt, anh thương Ánh Nguyệt vì phải đi làm cực khổ, học trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho anh. Nếu ngày đó anh đưa Ánh Nguyệt theo anh sang nước ngoài thì có lẽ bây giờ em ấy đã có cuộc sống tốt hơn
- Khánh Dương!
Ánh Nguyệt khẽ sờ tóc Khánh Dương. Anh cười rồi nắm lấy tay mình
- Sao lại thế? bác sĩ bảo anh sẽ quên chuyện đó đi mà..
Anh nhìn sâu vào mắt Ánh Nguyệt rồi lại đảo xuống đôi bàn tay gầy gò xanh xao của cô. Cười xoà
- Đó không phải là thứ tồi tệ nhất, khoảng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời anh là không được ở bên cạnh em
Ánh Nguyệt ngẩng ngơ mất vài giây rồi đưa tay lên gạt nước mắt. Cô ôm chầm lấy Khánh Dương trách móc
- Ngốc, cứ để người ta thương mãi thôi ấy
Cạch
Tiếng mở cửa phá tan bầu không khí ảm đạm. Ánh Nguyệt ngại đỏ cả mặt bật ra
- Ồ, có lẽ mẹ đến không đúng lúc cho lắm
Là bà Ái Vy, Ánh Nguyệt lắp bắp
- Dạ..dạ không phải mà, Khánh Dương chào mẹ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401554/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.