Ánh Nguyệt ngồi cạnh giường bệnh Hoàng Khánh Dương, mình khẽ mân mê từng đường nét trên khuôn mặt anh. Mình thật sự hối hận rồi, hối hận vì không nói yêu anh sớm hơn một chút, thương anh nhiều hơn một chút. Chỉ cần Khánh Dương tỉnh lại, Ánh Nguyệt nguyện sẽ chẳng bao giờ buông bỏ Khánh Dương thêm lần nào nữa
- Khánh Dương, anh tỉnh lại nhé! tôi sẽ cưới anh mà, đừng vậy nữa
Anh vẫn nằm đó, không một chút động đậy. Ánh Nguyệt từng giọt nước đã tràn ra khỏi khoé mắt. Mình nắm lấy tay anh mà khóc thút thít, cái đồ ngốc nghếch này chỉ khiến người ta lo thôi ấy
- Anh đây rồi, em khóc đi
Một bàn tay khẽ xoa đầu Ánh Nguyệt, không nhầm đó là Khánh Dương phải không? mình bật dậy ôm chầm lấy người đó mà dụi vào lòng. Cảm giác này thật quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ, mùi hương này, hơi ấm này..và còn bờ ngực săn chắc nữa..khiến Ánh Nguyệt thật dễ chịu
- Không ngờ Ánh Nguyệt lại đáng yêu thế này đó!
Giọng ai đó thủ thỉ bên tai làm mình đỏ hết cả mặt, tay chân nóng ran đành bật ra
- Đáng yêu gì chứ..anh tỉnh từ lúc nào? có sao không? có đau chỗ nào không?
Ánh Nguyệt chạm vào đầu anh, anh nhăn mặt có vẻ đau đớn lắm ấy
- Bác sĩ! bệnh nhân phòng này đã tỉnh rồi
Quả là một kì tích, bác sĩ khám xong cho anh liền ra hiệu Ánh Nguyệt ra nói chuyện riêng, mặt có vẻ khá nghiêm trọng
- Bệnh nhân đã bị mất trí nhớ tạm thời
Ánh Nguyệt hoảng lắm, lắp bắp hết cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401553/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.