Tranh thủ về sớm nấu ăn cho đằng ấy, cứ tưởng chưa dậy cơ, vừa đến cửa đã thấy Khánh Dương mặt mày tái mét, mồ hôi toát ra như tấm. Ánh Nguyệt hốt hoảng xông vào, chưa kịp nói vào đã bị ai đó ôm chầm lấy, rất lâu. Mình có thể nghe thấy tiếng tim anh đập thình thịch, hương thơm nhẹ nhàng của nước xả vải, hơi ấm từ vòm họng anh hà vào từng chân tóc của Ánh Nguyệt
- Gì..gì vậy?
- Cho anh ôm em một lát nhé
Ánh Nguyệt đỏ mặt, bật ra gặng hỏi
- Sao? anh mệt ở đâu à?
Tên kia lắc đầu, mặt tái xanh
- Đói à?
Vẫn cứ lắc đầu, bực đấy nhé! mệt chỗ nào thì nói đi chứ
- Không lẽ..anh chưa uống thuốc à?
Khánh Dương lưỡng lự một hồi rồi gật đầu một cái rụp. Ôi trời ơi thật muốn đấm cho hắn rớt hai cái răng ra ngoài ấy. Không tự lo cho bản thân mình gì cả.
- Cả ngày hôm qua cũng chả uống sao?
Lại gật đầu, ngơ thế không biết. Ánh Nguyệt nhăn mặt chạy vào phòng lấy ra hai viên thuốc cùng ly nước
- Uống nhanh lên, lớn rồi mà cứ như trẻ con ấy
Anh cầm lấy ly nước, bỏ thuốc vào miệng uống một mạch rồi phán câu xanh rờn
- Trẻ con để được em quan tâm chứ
Tức điên với con người này, hành hạ bản thân chỉ để được Ánh Nguyệt quan tâm sao? ngốc, ngốc thật đấy
- Tôi đi nấu đồ ăn sáng
Hắn chộp mình lại, đẩy xuống ghế vênh váo
- Trong cuộc đời anh chưa bao giờ phải tự vào bếp làm đồ ăn, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401539/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.