Từ ngày chấp nhận lời "theo đuổi" của đằng ấy thì tâm trạng Ánh Nguyệt vui hẳn lên. Quán cà phê thì người người chen chúc nhau đề được chụp hình với "idol". Ánh Nguyệt cũng bị stress nữa, giờ phải chú ý nhất cử nhất động của Khánh Dương để nghiên cứu liệu trình chữa bệnh tâm lý cho phù hợp với anh. Khánh Dương ngoan lắm, ngồi im một chỗ đọc sách thôi ấy..mà Ánh Nguyệt biết tỏng nha! Đọc sách là phụ mà nhìn mình là chính. Tưởng nhìn lén tui là tui hổng thấy hả? sai quá sai nha. Lâu lâu nhìn trộm bị mình bắt gặp thì đỏ mặt quay phắt đi. Buồn cười thế chứ lị. Ổng ngồi từ 7 giờ sáng cho đến 11 giờ tối vẫn còn chưa chịu vác cái mặt đi về. Không biết mặt làm bằng xi măng hay gạch nữa. Thuý Vân đã về ngủ từ đời nào rồi. Giờ trong quán chỉ còn Ánh Nguyệt và Khánh Dương, bỗng dưng cảm thấy ngại ngại nhỉ?
- Vào ngủ mau Ánh Nguyệt!
Đang lau bàn thì ai đó ngồi trên ghế làm ra vẻ mặt khó ở nói bằng giọng trách mắng
- Sao thế?
- 9 giờ rồi, đi ngủ đi
- Anh phải về thì tôi mới ngủ được cơ chứ?
Hắn ngơ ngơ nhìn Nguyệt gãi gãi đầu, định tìm lý do chữa cháy chứ gì?
- Nhà của anh bán rồi, giờ anh không có nhà ở. Em cho anh ngủ ở đây nhá. Cảm ơn em, anh biết em sẽ cho anh ngủ mà
- Không được! anh lên công ty ba anh mà ngủ
Khánh Dương như một con cún khép nép làm ra vẻ mặt tội lỗi như sắp khóc, hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401538/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.