Thật sự..thật sự Khánh Dương đã về Việt Nam rồi, hơn nữa lại còn chủ động tìm đến mình. Không lẽ, anh ấy..còn tình cảm với mình sao? Không, không thể nào. Khánh Dương chỉ coi mình là Huyền Nguyệt, là kẻ thay thế, không việc gì mình phải sợ sệt và lảng tránh anh ta hết
Cô ngồi co ro ở góc phòng, thực sự, khi thấy Khánh Dương bị lôi đi, lòng mình đau như xát muối. Cậu Hai lớn rồi, không còn trẻ con như ngày xưa nữa. Đẹp trai hơn, cao hơn. Chúc mừng cậu nhé, cậu thành công rồi..cậu..cậu gì chứ? mình còn hầu người ta đâu mà cậu với chả kiếc
Ánh Nguyệt đứng dậy phủi phủi áo, có lẽ hôm nay cô dọn quán sớm rồi
- Thuý Vân? sao em lại cho anh ta vào?
- Dạ? anh ấy giàu lắm chị ạ, bo tất cả nhân viên trong quán 1 triệu, gọi hết đồ ăn ra bàn luôn
Cô nhân viên cười tươi hí hửng bám tay chị chủ
- Không, bảo anh ta đi đi
- Sao vậy chị? quán đang gặp "thần tài" mà
- Thần tài thần tiếc gì ở đây? bảo anh ta cút mau
- Dạ!
Thuý Vân tái xanh mặt mày, chị chủ mà có biểu cảm như thế 1 là bị quỵt tiền 2 là làm cà phê bị fail thôi, vẻ mặt đó..sắp "bùng nổ" rồi
- Dạ thưa anh, anh có thể về được không ạ? quán em sắp đóng cửa
Khánh Dương ra lệnh Thuý Vân nhích nhích ra một tí rồi tra hỏi
- Tôi có làm gì đâu mà đuổi khéo vậy?
- Dạ? chị chủ của em bảo vậy
- Chủ của cô là ai?
- Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401526/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.