Dâu nằm trong buồng gian dưới đọc truyện, bỗng ai đó bước vào chau mày lườm mình
- Cậu sao nữa thế
- Có phòng sao không nằm
- Em thích ở đây hơn
- Ở đây nóng lắm, muỗi chích nữa. Lên phòng tao nhanh
- Em chả thích đấy
- Tao bảo nhanh
- Cậu đừng có mang cái danh Cậu Hai ra doạ em nữa. Em không sợ!
Cậu Hai bất ngờ vì con bé hằng ngày lẽo đẽo theo nịnh nọt cậu giờ đang quát vào mặt cậu. Nhận thấy Dâu đang "lên cơn" cậu khẽ ngồi xuống bên cạnh Dâu
- Mày sao thế?
Hàng ngàn câu hỏi sao cậu lại hỏi trúng câu này? chưa kịp nói gì thì nước mắt nước mũi đã trào ra. Ôi sao mà xấu hổ thế không biết nữa. Nức nở "giảng giải"
- Cậu í, cậu chẳng bao giờ hiểu được hết á. Cậu không biết em thương cậu à. Cậu bảo cậu không thương em cậu biết em buồn lắm không? buồn còn hơn bị điểm 5 nữa. Đến lúc em bảo em không thương cậu thì cậu giận em. Cậu chẳng đặt cậu vào vị trí của em
Bao nhiêu lời mình nghĩ trong đầu cứ thế mà tuôn hết ra trong nước mắt. Cậu bị sững luôn, như bị đơ ấy
- Còn bây giờ cậu giả đứng hình để trốn tránh hiện thực hả
Cậu nhìn mình phì cười rồi lấy giấy lau nước mũi cho mình, phán câu xanh rờn
- Tèm nhem xấu xí
- Ừ tôi xấu xí
Dâu xụ xị gạt nước mắt, cậu cốc lên đầu mình một cái
- Xấu xí nhưng trong mắt tôi em đẹp là được rồi
Ủa? gì thế? cậu vừa gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401515/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.