Dâu ngồi bên giường bệnh của Hà Lan, bạn vẫn chưa tỉnh, rốt cuộc Hà Lan đã phải chịu những uất ức nào vậy? Minh Duy đứng bên ngoài phòng, không đủ can đảm để bước vào. Tình cảm của bọn họ, sao lại bi thương đến thế
Đến cả những bông hoa cũng sót thương cho tình cảm của họ. Hồi lâu, Dâu cùng cậu rời đi. Mình đã ở bệnh viện gần một tuần rồi và Hà Lan vẫn chẳng có tiến triển gì mới. Hôm nay là ngày Dâu rời Hà Nội, trở về quê. Lòng cũng có chút gì đó buồn buồn. Hà Nội đợi mình nhé! nhất định mình sẽ khoác tay cậu lên cái đất hà thành này một lần nữa
- Mệt không?
- Nhìn cậu là em hết mệt rồi!
- Ai bày mày nói dối thế?
- Dạ?
- Nước mũi chảy tè lè ra còn kêu không mệt à
Dâu giật mình lấy tay lau đi, lúc nào vẫn vậy, cứ ngồi trong máy lạnh là Dâu lại chảy nước mũi. Cậu chẳng la mắng gì Dâu cả mà còn ôn nhu lau giúp, chẳng biết tìm người như cậu ở đâu nữa, mình đúng là may mắn hết sất. Chiếc xe thì vẫn cứ bon bon trên đường, Dâu thì vẫn tựa đầu vào vai cậu. Cứ thế, chiếc xe dừng lại ở căn biệt phủ
- Dâu, dậy đi
- Em buồn ngủ lắm í
- Dậy mau
Cậu kéo hai tay Dâu lên choàng vào cổ cậu, cho mình nằm lên lưng
- Đừng có chảy nước dãi lên người tôi đấy
- Ô hay, em có đâu
- Vùng vẫy tôi đôi cô xuống ao bây giờ
Ai đó xị mặt dụi mặt vào lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401514/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.