Sinh nhật lần thứ 13 của mình, chẳng phải một cái yếm hay những chiếc kẹo mạch nha. Mà là những giọt nước mắt tuổi hờn
- Mày không về cái nhà đó thì tiền đâu mà tao trả cho người ta?
Ông ấy, người mà mình gọi một tiếng "Cha" ngọt xớt, giờ đang vung roi đánh đập mặc cho lời cầu xin thảm thiết của mình
- Kìa mình! bớt giận, con nó như vậy cũng phải thôi. Cứ để từ từ em thuyết phục
- Thuyết phục cái gì? tao nói một là một, hai là hai. Khôn hồn thì đừng có cãi tao
- Dâu, nghe mẹ, con về nhà đó, người ta cho con ăn sung mặc sướng. Người ta mơ ước được làm người ở còn không được nữa kìa
- Con..nhưng con
- Con cũng lớn rồi, không làm được gì có ích thì cũng phải phụ giúp cho cha con. Ông ấy trót dại nên nợ nần chồng chất thế, mẹ sẽ đến thăm con mà. Có thương cha con thì giúp mẹ , mẹ xin con đấy
- Mẹ..mẹ đừng khóc, con sẽ qua đó
- Ừm..Dâu cũng đừng khóc, xấu xí người ta không ưng
Ngày hôm đó, sinh nhật của mình lại bị chính người cha ruột đem đi gán nợ. Mẹ bảo đang giúp cha nhưng cớ sao lòng lại nặng trĩu thế này. Nếu không qua đây làm người ở, em mình sẽ không được đi học, sẽ chẳng có cơm ăn áo mặt. Thôi thì khổ một người còn hơn khổ cả gia đình. Mẹ bảo nhà phú ông giàu có, đến nỗi tiếng tăm văng xa tận chân trời. Quả thật không sai, biệt phủ lộng lẫy đến lác cả mắt. Cái sân rộng hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/275006/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.