Xong chuyện bà điên kia, cô lại kéo theo Hai Thành ngó hết chỗ này đến chỗ kia. Đến tận trưa thì mới chịu về, gia đình cô giữ Hai Thành lại ăn cơm. Đang ăn giữa chừng thì có người hầu bên nhà của Cậu hai Thành tới nói là có mối mần ăn gì đó bảo Cậu hai Thành về gấp…Nên là Hai Thành xin phép gia đình cô rồi về luôn!
Buổi trưa đang nằm trên phòng đọc sách, cửa phòng vang lên vài tiếng " Cốc, cốc, cốc." rồi ngưng. Cô lòm còm bò dậy đi đến mở cửa phòng, chưa kịp nhìn coi ai nữa là đã bị người nọ nhào vô ôm cứng ngắt rồi…
Nhìn kĩ lại thì thấy là con Mén, con Mén là đứa theo hầu Út Mỹ từ nhỏ. Nó được bà Hoa nhận về nuôi để mà theo hầu cho cô cũng được đâu cả chục năm nay rồi…Tình cảm như chị em ruột vậy đó đa.
Mấy năm nay đi học ở Sài Gòn cô không tiện dẫn nó theo, một phần cũng vì để nó ở nhà chăm sóc cho ba má cô. Bởi chị ba cô thì về bên chồng lâu lâu mới ghé được một hai lần, cô thì đi học xa, nhà còn có anh hai với chị dâu mà hai người này công lên việc xuống tối ngày cũng có rảnh rang gì đâu mà chăm với chả sóc!
Cô vỗ vỗ lưng con Mén trấn an nó, con Mén coi bộ nhớ Cô út nhà nó lung lắm. Ôm cho đã rồi nó mếu máo khóc nói: " Cuối cùng cô cũng về, em nhớ Cô út quá chừng…"
Mỹ bật cười, đóng cửa lại rồi lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-anh-gia-roi/2678299/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.