Tư Thiện phi qua ghế ngồi đối diện Út Mỹ, nhìn gương mặt diễm lệ của cô…thứ thu hút người khác nhất trên gương mặt cô có lẽ là đôi mắt mèo quyến rũ kia, bình thường nhìn đã rất quyến rũ nhưng trái lại khi cười lên lộ ra hai lúm đồng tiền ở má thì lại nhìn rất đáng yêu…
Người ta có câu: " Người đẹp không đáng sợ, mà đáng sợ là người biết mình đẹp."
Dường như câu nói này sinh ra là để dành cho Út Mỹ, đối với Tư Thiện thì cậu nghĩ là như vậy. Bởi Út Mỹ rất biết tận dụng nhan sắc của mình, lúc cần tỏ ra nũng nịu hay giận dỗi thì không một thằng đàn ông nào có thể từ chối vẻ mặt ấy. Tư Thiện đối Út Mỹ là kiểu không thể nâng cũng không thể đạp…là kiểu lực bất tòng tâm. Trong tư tưởng của cậu thì cô là một người khó nắm bắt, lúc thì ngang ngạnh, lúc thì hiểu chuyện quá mức…Cậu còn nhớ rõ hồi nhỏ có một lần cậu bị thằng nhóc lớn hơn cậu 2 tuổi bắt nạt, khi ấy Út Mỹ chỉ mới là cô nhóc 7 tuổi thôi. Hôm nọ là buổi trưa cậu đi chơi đá banh về, trên đường bị một cậu nhóc chặn lại kiếm chuyện, khi ấy sắp sửa đánh nhau thì Út Mỹ từ đằng xa chạy lại hét lên: " Tư Thiện, chú Nhân tới kiếm anh kìa…chú ấy đang đi tới đây." Thằng nhóc kiếm chuyện cậu hơi đơ ra, chung quy vẫn chỉ là một cậu nhóc thôi nên khi nghe có người lớn sắp đến thì sẽ sợ hãi mà bỏ đi, lúc cậu nhóc đi ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-anh-gia-roi/2678276/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.