" Là bệnh hen suyễn..."
Ông Nghĩa tay siết chặt, tròng mắt đảo qua một dòng nước âm ấm, được kiềm ẩn nơi khoé mắt.
" Là bị từ nhỏ nhưng lúc trước không nặng, chỉ là ho nhẹ, nhưng không ngờ sau càng lớn lại càng trở nên nặng hơn, như con cũng biết đó ở trong cái giới quý tộc này không thể để lộ ra sơ hở mới có thể bảo toàn tính mạng, ngoài kia bao kẻ hâm he dòm ngó chú đành phải giấu nhẹm chuyện này đi. Con Mỹ nó sợ con chán ghét nó, nó sợ con lo lắng, nó sợ nó trở thành điểm yếu của con...tất cả chỉ vì nó sợ mà nó có thương nó mới có sợ, chung quy vẫn là một chữ ' tình ' đó đa."
Hai Thành nghe đến đây cậu giống như bị ai đó bóp nghẹt, trái tim cứ nhoi nhói đau đến khó thở.
Thì ra người con gái ấy không phải bỏ rơi cậu, Út Mỹ không phải chán ghét cậu...
Nghĩ điều này Hai Thành vui lắm, nhưng cớ chi vui sao mà lòng nó đau quá vậy nè em ơi, Mỹ ơi!!!
Giờ đây trong tâm trí cậu bỗng hiện lên hình ảnh cô gái bé nhỏ nheo nheo đôi mắt mèo, môi cong cong lộ lúm đồng tiền nhìn cậu cười tủm tỉm. Một bé ngoan lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại lặng lẽ cam chịu cơn đau một mình không để cho cậu biết. Cậu tự trách bản thân mình đúng là một thằng vô dụng, tại sao cậu lại không phát hiện ra Út Mỹ bị bệnh kia chứ!!!
Ông Nghĩa nhìn thấy Hai Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-anh-gia-roi/2678256/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.