*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sil
A Viên bĩu môi, đột nhiên trong lòng hơi giận dỗi, người nào trong Cục Thượng Thực và Thượng thiện phòng chả vây quanh ngài ấy, khuya rồi, nàng cũng buồn ngủ đó!
Tề Uyên thấy nàng mất hứng, khóe môi không khỏi cong lên, tay cầm một thứ nho nhỏ đưa cho nàng.
A Viên rũ mắt nhìn, chỉ thấy một chiếc Trâm Gỗ lẳng lặng nằm trong tay, tỏa ra phong cách cổ, ngay từ đường vân cũng thấm đẫm nét thư hương*.
*) Thư hương: xuất thân từ dòng dõi Nho học.
"Ngài khắc sao?" A Viên hơi kinh ngạc, người đứng đầu quốc gia cũng làm những việc lặt vặt này sao.
Tề Uyên gật đầu, chậm rãi nói: "Khi Phụ hoàng ta còn, hàng năm đều sẽ khắc cho Mẫu Hậu mấy chục cây Trâm Gỗ."
A Viên chớp mắt, khuôn mặt ngay lập tức đỏ lên: Phụ Hoàng của ngài tự tay khắc Trâm Gỗ rồi đưa cho thê tử, ngài ấy cũng khắc rồi đưa cho mình...
Tề Uyên dừng mắt trên khuôn mặt đỏ bừng của nàng, suýt nữa không kìm được bàn tay đang khát vọng hòa nàng vào tận xương máu.
A Viên thấy được ánh mắt sáng rực kia, đôi mắt né tránh, lắp ba lắp bắp hỏi: "Ngài, ngài muốn ăn gì?"
"Tùy." Ngữ khí của Tề Uyên nhàn nhạt, lại đầy vẻ sung sướng.
A Viên đồng ý, hoảng hốt kéo làn váy xoay người chạy mất tiêu.
Tề Uyên khẽ cười, ánh mắt đang nhìn tấm lưng kia dịu dàng như nước, không có một tia kiêu ngạo lạnh nhạt nào.
A Viên thở hồng hộc ngồi trước bếp lửa, nhìn cây Trâm Gỗ trong tay, cười đến khuôn mặt cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-duoc-uoc-thay-thai-giam-bien-hinh/615016/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.