Mèo mập yên ổn nằm ngủ trong lòng ngực nàng, chân sau được băng bó lụa trắng, thắt một cái nơ rộng không đến mức siết chặt miệng vết thương.
Sầm Duẫn tiến lên muốn ôm mèo mập đi, bị Ân Xu né tránh: “Thế tử gia, Ân Xu có một điều kiện.”
Sầm Duẫn đứng từ trên cao nhìn xuống, uy thế như núi cao chèn ép người: “Ngươi nói.”
Mặt Ân Xu tươi cười, đôi mắt cong thành trăng non: “Cầu Thế tử gia mang ta hồi kinh, rời đi Kim Lăng.”
Sầm Duẫn tỉnh mộng, mộng lần này khác với dĩ vãng, giống như đã từng xảy ra, vô cùng chân thật.
Mèo mập từ ngoài cửa sổ nhảy vào phòng, động tác không lưu loát, bốn chân ngắn mập vụng về rơi xuống đất.
A Li cắn góc áo của hắn, làm nũng làm nịu.
Sầm Duẫn bế nó lên, xoa xoa cái cổ mượt mà của nó, Giang phủ nuôi nó quá tốt lại béo một vòng: “Có phải ngươi cũng nằm mộng, cho nên mới năm lần bảy lượt đi tìm nàng.”
A Li nhắm mắt lại cuộn thành một cục tròn xoe, khò khè một tiếng xem như đáp lại.
Chuyện của Lê Viên chưa xong, Ân Xu không giúp được gì, vốn định ở trong tiểu viện ăn ăn uống uống sống qua mấy ngày.
Ai ngờ ngày hôm sau lại bị Sầm Duẫn gọi đi Lê Viên.
Không có náo nhiệt như trước, lần này hiển nhiên là thê lương.
Sầm Duẫn còn ngồi ở nhã gian lầu hai, Ân Xu đẩy cửa đi vào, Thận Thường không đi theo.
“Công tử.” Ân Xu phúc lễ.
Sầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-duoc-kiep-nay/3100625/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.