“Ai?” Khương Tần bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo Tạ Chí Vũ chưa từng nghe qua.
Động tác Tạ Chí Vũ vốn định xông vào cứng lại, nhặt lên đèn lồng cuống quýt chạy ra ngoài.
“Hắn là ai?” Ân Xu hỏi.
Tạ Chí Vũ lắc đầu “Thảo dân không biết, nhưng thảo dân đoán Khương huynh nhất định là bị kẻ này làm hại, thỉnh đại nhân làm chủ cho Khương huynh.”
—
Trong phòng Khương Tần bài trí rất ít, chỉ có trang phục diễn và sách.
Ân Xu hứng thú cầm một quyển lên đọc, càng đọc càng hay, sau khi đọc xong còn đặc biệt lưu luyến.
Nàng đưa quyển sách đến trước mặt Sầm Duẫn: “Đại nhân, khúc này, Ân Xu có thể mang đi không?”
Sầm Duẫn nhìn nàng một cái, tiếp nhận lật hai trang, lại thả trở về bàn, nhàn nhạt nói: “Không thể.”
Ân Xu nghe vậy mỉm cười, bên trong đều là câu thơ diễm lệ nổi danh Đại Yến.
Khúc dạo đầu là:
"Cửa sổ vắng vẻ xuân tình.
Váy dài bị người vén lên.
Rũ mi giấu đi xuân ý trong mắt.
Môi anh đào bị người bao phủ.
Vội vàng tìm đến nơi vui vẻ.
Khẽ ngâm nhộn nhạo cả một đêm.
Gối đầu thấm ướt mồ hôi nóng.
Đêm dài đèn tắt trời chưa sáng."
Trên bàn bày một tờ giấy Tuyên Thành, trên giấy vẽ một bức họa chưa hoàn thành, váy dài màu đen, tóc dài đến eo, hình như là một nữ tử cực đẹp, chỉ là ngũ quan chưa vẽ ra hết.
Sầm Duẫn đứng ở trước bức họa kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-duoc-kiep-nay/3100623/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.