Ân Xu chỉ to gan trong một giây, cắn xong lập tức hối hận. Bản thân nàng đang làm cái gì? Dưới sự tức giận cắn hắn một cái! Nàng thế nhưng cắn Cẩm Y Vệ đại nhân một cái!
Khó có thể miêu tả kinh ngạc trong lòng, nhìn cặp mắt phượng nặng nề kia, Ân Xu không tự giác rụt rụt cổ. Rồi lại không chịu buông tha dễ như vậy, cắn cũng cắn, cũng không còn cách xoay chuyển đường sống, chi bằng làm tới đâu hay tới đó.
Nàng chậm rãi hé miệng, hai cánh môi đỏ hôn lên dấu răng nho nhỏ, rất nhẹ nhàng, tựa như lông chim.
Không có đau, ngược lại có chút ngứa.
Ân Xu hé môi lộ ra đầu lưỡi linh hoạt, xúc cảm mềm mại liếm vào vết thương bị cắn trên cổ hắn, lại chuyển qua yết hầu của hắn, ẩm ướt, mềm mềm.
Yết hầu hắn giật giật, như viên ngọc lăn xuống.
Gót chân Ân Xu chạm đất, liếm liếm môi đỏ, trong miệng có mùi máu tươi của hắn.
Dưới ánh trăng nữ lang cười tươi, môi đỏ thẫm, như yêu tựa mị.
Nàng đáng thương chớp chớp mắt đẹp, còn chưa chờ hắn răn dạy, bản thân đã tự đỡ trán hôn mê bất tỉnh.
Ngã về phía hắn.
Sầm Duẫn cười châm chọc một tiếng, không duỗi tay đỡ nàng. Ngược lại lui về phía sau một bước.
Phía trước trống không, Ân Xu lập tức té trên mặt đất.
Ân Xu “…..”
Dưới thân một trận đau đớn, té trên cọc gỗ.
Lòng Ân Xu đầy phẫn uất lại không dám biểu hiện ra bên ngoài, rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-duoc-kiep-nay/3100596/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.