Ái tình rất đáng quý, sinh mệnh giá càng cao.
Tô Đình lặp đi lặp lại câu thiên cổ danh ngôn này một trăm lần xong mới nhắm đôi mắt thật thâm quầng đi ngủ.
Hôm sau hắn ngủ đến lúc mặt trời mọc cao ba sào mới tỉnh dậy, tựa quỷ hồn mặc quần áo ngủ phất phơ bay xuống lầu, nhìn thấy Nghiêm Lãng đang ở bên bàn ăn, bất ngờ nở một nụ cười ngọt ngào với hắn, khoe ra một hàm răng trắng sáng: “Chào, buổi sáng tốt lành!”
Nghiêm Lãng khẽ giật mình, lập tức dịu dàng cong cong khóe môi: “Buổi sáng tốt lành.”
Đỗ Du Lý bước vào, nhìn thấy hắn, cười nói: “Đại tẩu tính thử xem, sáng nay sếp vào phòng nhìn tẩu bao nhiêu lần?”
Khóe mắt Tô Đình co lại, hỏi: “Bao nhiêu lần?”
Tần Hách len lén giơ lên ba ngón tay.
“Ba lần?”
Đỗ Du Lý: “Là ba mươi lần.”
Tô Đình: “…”
Nghiêm Lãng chống cằm, thoáng nhìn nét mặt của hắn, mỉm cười nói: “Lần sau tôi sẽ thử đánh thức em bằng một nụ hôn, người đẹp say ngủ.”
Nét mặt Tô Đình co lại một chút, cố ý vờ như không nghe thấy, ngồi xuống, bắt chéo chân vô cùng nam tính, khinh miệt dòm lướt qua bữa sáng theo kiểu Anh Quốc tinh xảo trên bàn, chép miệng nói: “ Mấy thứ quỷ này nha, tôi ăn không vô.”
Nghiêm Lãng vẫn giữ nét mặt bình thản uống ly cà phê đen đắng muốn chết: “Vậy em muốn ăn gì? Tôi gọi người đi làm.”
Tô Đình vô cùng kiêu ngạo ngẩng đầu: “Bánh mì lớn, sữa đậu nành, bánh quẩy, trứng luộc trong nước trà.”
“…”
Nét mặt Nghiêm Lãng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dap-thanh-gian/101254/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.