Chỉ ăn một bữa cơm, vốn chẳng có gì ghê gớm.
Nhưng vấn đề ở đây là, cùng ăn cơm với kẻ bắt cóc mình, cái này có hơi “không được thoải mái”.
Tô Đình cúi đầu ăn vài ngụm cơm, gác đũa trước một bàn đầy sơn trân hải vị, cau mày: “Tôi ăn không được!”
Bác sĩ Đỗ ân cần thăm hỏi: “Sao thế chị dâu, không hợp khẩu vị sao?”
Tô Đình nhu nhược gật đầu.
Nghiêm Lãng: “Em muốn ăn gì, tôi gọi người khác làm.”
Tô Đình hơi thẹn thùng nói: “Muốn ăn cái gì cũng được sao?”
Nghiêm Lãng mỉm cười gật đầu.
Tô Đình, bỗng dưng hào hứng: “—Thảo nê mã!!”
“— pháp khắc vưu!”
“— cúc hoa tàm!”
…
“… Có không?”
Dường như chợt tỉnh ngộ, đưa tay che miệng, nháy nháy mắt: “Ôi, sao cứ như tôi đang mắng người thế nhỉ… Mọi người đừng nên để ý nha, há há.”
Vẻ mặt này thực sự rất dễ bị đánh… Tần Hách nôn thầm trong lòng, lặng lẽ liếc qua phản ứng của sếp nhà, lại lặng lẽ cúi đầu lùa cơm.
Nghiêm Lãng chống cằm, lắc lắc đầu: “Những thứ này quả thật không có.”
Tô Đình nhảy múa trong lòng: Tất nhiên không có! Anh có là quỷ thì mới làm được nha! Ông đây đang trêu ghẹo anh đó! Đang ghẹo anh đó! Làm gì nhau?!!
Nghiêm Lãng đặt đũa xuống, ân cần nói: “Em đã ăn không được, vậy tôi cũng không ăn cùng với em, chúng ta lên lầu vận động một chút để ngon miệng hơn, thế nào?”
Tô Đình: >O
Bác sĩ Đỗ: Tự gây nghiệt, không thể sống.
xxx
Ở trước mắt bao nhiêu người, Tô Đình vô cùng nhục nhã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-dap-thanh-gian/101252/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.